Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 468: Da Mặt Cậu Dày Thật

Chương 468: Da Mặt Cậu Dày Thật
Hơn nữa, tên này còn đặc biệt thành lập bộ phận pháp lý của công ty ở gần làng đại học, khiến Đào Hân Nhiên giả vờ câm điếc, nhắm mắt làm ngơ.
Trước tình hình này, Đào Hân Nhiên cũng đã từ bỏ ý định giới thiệu người cho anh.
"Rất hài lòng, nhưng nhân lực không đủ, còn thiếu mấy người chạy việc vặt." Trần Giang Hà nói.
Đào Hân Nhiên nghe vậy lập tức cảnh giác lên: "Không lẽ cậu để mắt tới các nghiên cứu sinh dưới trướng tôi?"
"Không phải trước cô Đào đã nói sẽ cho bọn họ qua Light Chaser rèn luyện sao, em nghĩ là có nắm chắc cái cơ hội tốt ở trước mắt đấy." Trần Giang Hà nói.
Đào Hân Nhiên giơ tay lên trán ngẫm nghĩ, Trần Giang Hà là một tư bản nhỏ rất giỏi tính toán, đầu tiên là mượn những tên tuổi lớn ở bộ phận pháp lý của Tập đoàn Xí Nga với giá cao, sau đó nhân cơ hội chỗ mình để nghiên cứu sinh qua làm những công việc lặt vặt. Cuối cùng, nhân tiện, kéo cô vào theo…
"Cô Đào có nghiêm túc xem xét đề nghị của em không?"
Trần Giang Hà nghiêm túc hỏi Đào Hân Nhiên.
“Ừ.” Đào Hân Nhiên gật đầu nói: “Để tôi suy nghĩ kỹ đã, ăn xong cái lẩu này đã rồi mới xem xem có giúp cậu làm không.”
"Cô Đào, đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ cần mấy nghiên cứu sinh thôi, không có ý gì khác." Trần Giang Hà nghiêm túc giải thích.
"Hừ." Đào Hân Nhiên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Mặt cậu chỉ còn thiếu mấy chữ "tôi muốn cô” thôi."
"Nói vậy không vui chút nào, bạn gái em cũng ở đây, em chỉ cần nghiên cứu sinh dưới cô thôi."
Trần Giang Hà cười phủ nhận, sau đó đứng dậy vạch rõ ranh giới với Đào Hân Nhiên, lại chạy vào phòng bếp giúp cô Từ rửa rau.
"Không phải em đang nói chuyện với cô Đào sao, sao không ngồi nói thêm một lúc mà lại vào bếp phá rồi?”
Vốn một mình Từ Chỉ Tích đang rửa rau rất ổn, nhưng sau khi Trần Giang Hà vào thì không còn chỗ để di chuyển, phía trước áp vào phía sau, khoảng cách gần đến mức khiến người ta đỏ mặt.
"Cô ghen sao?” Trần Giang Hà quay đầu nhìn gương mặt của Từ Chỉ Tích, cố ý quan sát xem cô có mím môi khi nói chuyện hay không.
Một người phụ nữ trí tuệ trưởng thành như Từ Chỉ Tích, cũng chỉ có trước mặt Trần Giang Hà mới lộ ra bộ dáng cô gái nhỏ, nhưng rõ ràng cô đã chú ý đến ánh mắt của anh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Xưa giờ tôi chưa bao giờ ghen.”
"Thật sao?" Trần Giang Hà nửa tin nửa ngờ.
“Ừm.” Từ Chỉ Tích gật đầu, sau đó quay người đối mặt với Trần Giang Hà, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên cằm anh dịu dàng nói: “Cậu không được phép cặp kè với những cô gái khác, nếu không chắc chắn tôi sẽ ghen.”
"Trông bộ dáng ghen đáng yêu quá."
Trần Giang Hà mỉm cười, không nhịn được vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nói: “Ký túc xá của công nhân viên nhỏ quá, hai người ở trong bếp rửa đồ ăn cũng chật chội, hôm nào em mua cho cô một căn nhà nhé."
“Mua nhà?” Mắt Từ Chỉ Tích chớp chớp, thấp giọng cười hỏi anh: “Cậu muốn cưới tôi à?”
Trần Giang Hà thấy Từ Chỉ Tích cười đẹp như vậy, cúi đầu hôn lên đôi má trắng nõn mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cô gả cho em nhé?”
Từ Chỉ Tích hơi giật mình, cô mím môi, hai má lại đỏ bừng nói: "Cậu còn chưa tới tuổi để kết hôn hợp pháp đấy."
"Em đến tuổi hợp pháp cô có gã cho em không?" Trần Giang Hà tiện đà hỏi.
"Tôi……"
Lời nói của Từ Chỉ Tích vừa mới tới bên miệng lại nghẹn xuống, kiễng chân lên, hôn thật mạnh vào môi anh một cái, nói: “Được rồi, cậu ra ngoài đi, đừng phiền tôi rửa rau, nếu không tối nay cậu với cô Đào chỉ có thể ăn thịt thôi, không có rau dưa cho đỡ ngán đấy."
"Không có rau dưa cũng được, chuyện đỡ ngán này có cô là đủ rồi."
Trần Giang Hà nắm lấy tay Từ Chỉ Tích chỉ thấy cảm giác lành lạnh, lại mở vòi nước ra thử nước, anh đau lòng nói: “Để em rửa cho.”
“Ồ.” Từ Chỉ Tích cảm nhận được sự quan tâm của bạn trai, nhẹ giọng ồ một tiếng, cô đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy Trần Giang Hà nhấc áo khoác lên, đặt tay cô lên eo anh.
"Ôm, truyền nhiệt cho em." Trần Giang Hà vừa nói với Từ Chỉ Tích vừa đưa tay ra rửa rau.
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Chỉ Tích lại đỏ lên, cảm giác ôm như thế thật sự quá thân mật, vấn đề là bạn thân của cô vẫn đang ngồi ngoài kia.
Một lúc sau, Từ Chỉ Tích hít một hơi nhẹ rồi cô ngập ngừng nói: "Cậu, cậu nhúc nhích."
“Bình thường thôi.” Trần Giang Hà cười nói: “Cô đừng nhúc nhích là được.”
“Cậu tệ quá.” Từ Chỉ Tích có hơi cáu nhẹ: "Lỡ cô Đào bước vào thấy, xem tôi xử cậu thế nào?”
Trần Giang Hà nói: “Cũng đâu phải là cô ấy chưa từng thấy mình ôm ấp đâu.”
Từ Chỉ Tích giơ tay lên, nhéo mặt Trần Giang Hà, dẩu môi nói: "Da mặt cậu dày thật..."
"Nghiên cứu khoa học cho thấy, thông thường da mặt của nữ giới sẽ dày hơn nam giới.” Trần Giang Hà nghiêm túc phản bác lại.
"Nhảm nhí." Từ Chỉ Tích không tin.
"Mặt nam giới có thể mọc râu nhưng nữ giới thì không, vậy còn chưa đủ để giải thích sao?" Trần Giang Hà cười nói.
"Như vậy cũng chỉ có thể giải thích là nam nữ khác nhau thôi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận