Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 82: Đêm Nay Không Ngủ

Chương 82: Đêm Nay Không Ngủ
Giờ phút này, cảm giác của Trần Giang Hà giống như là một con mèo thấy cá vậy, rõ ràng là muốn vươn móng vuốt chạm vào chú cá thoạt nhìn rất ngon miệng kia, nhưng chỉ có thể nhịn xuống cơn thèm, điều này làm cho anh vô cùng nóng nảy.
"Không sao, sớm muộn gì đều thuộc về mình, sau này còn có thể ngủ chung, ở chung. Sớm muộn gì cũng có thể thưởng thức được hương vị của chú cá này."
Trần Giang Hà vừa trấn an mình, vừa đọc thanh tâm chú, kết quả suy nghĩ này càng ngày càng bành trướng trong tâm trí, anh không khỏi mắng thầm một câu nghiệp chướng.
Khó trách hòa thượng Hoa - Lỗ Trí Thâm có câu danh ngôn:
Sắc đẹp như lang như hổ, đừng nói là chạm vào, ngay cả việc nghĩ cũng không được nghĩ...
Không thể tiếp tục suy nghĩ về việc này nữa, Trần Giang Hà trở mình, cách xa Từ Chỉ Tích một chút.
"Xa một chút."
"Lại cách xa thêm một chút."
Rầm.
Một tiếng trời vang.
Trần Giang Hà lăn từ mép giường xuống mặt đất, suýt nữa đã tạo ra một cái hố ở trên sàn nhà, anh đau tới mức nhe răng trợn mắt.
"Bị thế này sẽ thành thật hơn, vết thương đã làm tổn thương gần hai mươi năm công lực. Sàn nhà bị mình tạo ra một vết lõm luôn rồi, nếu chạm vào cô Từ, có lẽ không được bao lâu cô ấy sẽ lại được nghỉ ngơi."
Trần Giang Hà nhịn đau, trở mình, nằm yên trên mặt đất. Hơi lạnh từ mặt đất đúng lúc có thể giảm sự khô nóng trên người anh, khá thoải mái.
Tuy rằng như thế, nhưng đối với Trần Giang Hà mà nói thì đêm nay vẫn là một đêm không ngủ được. Nhắm mắt lại, mở mắt ra lại nhắm mắt, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào cả.
Ngủ không được thì dứt khoát không ngủ, Trần Giang Hà quyết định thức thẳng tới hừng đông.
Nửa đêm.
Có lẽ do Từ Chỉ Tích khát nước, cho nên sờ soạng đứng dậy đi tìm nước uống.
Trần Giang Hà vốn dĩ định đứng dậy hỗ trợ, lại phát hiện động tác của cô rất lưu loát, rất nhanh anh đã nghe được lời càu nhàu khi uống nước vang lên bên ngoài phòng khách, sau đó lại nghe lạch cạch, đèn trong phòng tắm sáng lên.
Sau đó, âm thanh vòi hoa sen trong phòng tắm vang lên.
Khoảng nửa tiếng sau, Từ Chỉ Tích quay lại phòng ngủ, cô không bật đèn cho nên không chú ý tới Trần Giang Hà đang nằm ở dưới đất.
Trần Giang Hà nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Trên thực tế, khi anh ngửi thấy được mùi hương sữa tắm trên người Từ Chỉ Tích liền có phản ứng rất lớn.
"Tên này bình thường trông chẳng đàng hoàng chút nào, nhưng ở thời điểm quan trọng vẫn rất đáng tin cậy."
Từ Chỉ Tích nói thầm trong lòng, xoay người đi ra sô pha, cầm lấy một tấm thảm nhỏ đắp lên người anh. Làm xong mọi việc, cô lại quay người đi về giường, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc hai, ba giờ sáng, Trần Giang Hà khó khăn lắm mới ngủ được một chút lại bị chuyện mà tất cả sinh vật đều bị thúc giục gọi dậy.
Anh xoa mắt, đứng dậy xoay eo, phát hiện Từ Chỉ Tích còn dậy sớm hơn cả anh.
"Dậy còn sớm hơn cả mình?"
Trần Giang Hà có hơi kinh ngạc, đi ra ngoài phòng ngủ liền thấy Từ Chỉ Tích đang bận rộn trong phòng bếp.
Từ Chỉ Tích nghe thấy tiếng bước chân liền xoay đầu lại nhìn, khóe miệng lộ ra nụ cười, nói:
"Chào buổi sáng, hôm nay là cuối tuần, sao cậu không ngủ thêm chút nữa?"
"Sàn nhà có hơi cứng, ngủ ở đó làm cho thắt lưng của tôi khá đau."
Trần Giang Hà đưa tay chống eo, tư thế đi đường cũng khá kỳ lạ.
"Trách tôi ha."
Từ Chỉ Tích cười, cô nhớ mang máng là do Trần Giang Hà tự mình ngã xuống đất, không phải do cô.
"Không trách cô thì trách ai?"
Trần Giang Hà nhìn cô, đi vào trong phòng bếp ngửi mùi hương đang bay ra.
"Thơm quá, có phần của tôi không?"
"Sắp xong rồi, cậu đi rửa mặt trước đi."
Từ Chỉ Tích nói.
"OJBK!"
Trần Giang Hà ra hiệu, xoay người đi tới phòng tắm, phát hiện mọi thứ đã được dọn dẹp, tất cả mọi thứ đều mới toanh, ngay cả kem đánh răng cũng được lấy ra sẵn.
"Đúng thật là biết cách săn sóc người khác."
Suốt hai kiếp người, đây là lần đầu tiên Trần Giang Hà nhận được loại đãi ngộ này.
May mà tối hôm qua anh không làm chuyện xằng bậy.
Khi nam nữ ở chung với nhau, chi tiết quyết định thành hay bại.
Lần này ngủ sàn nhà, lần sau có thể được ngủ giường, lần sau nữa sẽ ngủ được người, từ từ tiến tới mới có thể thành công.
Nghe nói hai ngày trước, Nghiêm Tử Hàng và Cảnh Thế Cương đi làm phiền cậu?"
Sau khi anh rửa mặt xong, Từ Chỉ Tích chủ động quan tâm tới cuộc sống hằng ngày của Trần Giang Hà.
"Họ có đi tìm một lần, nhưng mà cũng không làm ra được chuyện lớn gì cả, sau này bọn họ có lẽ sẽ không làm phiền tôi nữa."
Trần Giang Hà bĩu môi, ân oán giữa anh và Nghiêm Tử Hàng, Cảnh Thế Cường chỉ là mấy chuyện cỏn con, không đáng nhắc tới.
"Vậy là tốt rồi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận