Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 602: Còn Có Nữa Không, Nói Tiếp Đi

Chương 602: Còn Có Nữa Không, Nói Tiếp Đi
Nghe thấy lời này, Triệu Thụy An giơ tay đập lên bàn: "Cô đừng có quên, sự hợp tác giữa hai nhà chúng ta là được thiết lập dựa trên nền tảng hôn ước giữa cô và tôi. Bây giờ cô đơn phương hủy bỏ hôn ước, lại có quan hệ bất chính với tên khốn kiếp Trần Giang Hà đó, dây dưa mập mờ. m thầm đối đầu với nhà họ Triệu chúng tôi, còn muốn lợi dụng ? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ !"
Triệu Thụy An càng nói thì càng tức giận, giọng nói rất lớn, cả văn phòng đều vọng lại tiếng của anh ta.
Dương Vãn Tình mặt không cảm xúc, rõ ràng là dự án hợp tác, nhưng trong miệng Triệu Thụy An lại trở thành Tập đoàn Sino-Ocean chiếm lợi từ Tập đoàn Huy Hoàng. Rõ ràng là anh ta bao nuôi nữ sinh viên đại học, rượu chè cờ bạc, học chả hay cày chả biết, bây giờ lại thành là cô đơn phương hủy hôn.
Người đàn ông trước mặt này, đúng thật là vô sỉ đến cực điểm !
Lúc này, nhạc chuông điện thoại trên bàn làm việc của Dương Vãn Tình reo lên: “Trời xanh đợi mưa bụi, còn em đang đợi anh…”
Điện thoại đến hiển thị : Trần Giang Hà.
Vốn dĩ những lúc như thế này Dương Vãn Tình không có tâm trạng nghe điện thoại, nhưng lúc này ở trước mặt Triệu Thụy An, cô cầm điện thoại lên trả lời cuộc gọi, giọng nói còn rất dịu dàng : “Giang Hà, cậu tìm tôi có chuyện gì sao ?"
"Không có gì."
Trần Giang Hà lúc này đã trở lại trường học, một mình đi dạo ở bên hồ Trăng : “Lúc đang nghe bài hát đột nhiên nghĩ tới chị, nên gọi điện thoại chào hỏi, không làm phiền chị chứ ?”
"Không." Dương Vãn Tình khẽ mỉm cười: "Cậu đang nghe bài hát nào ?"
"Nó tên là 《Đột nhiên nghĩ đến em》."
Trần Giang Hà mỉm cười trả lời, thực ra anh chỉ đi dạo loanh quanh, căn bản không hề nghe nhạc. Nhưng khi Dương Vãn Tình chủ động hỏi, anh lợi dụng tình thế trêu chọc, sau đó hỏi một câu : "Chị từng nghe chưa ?"
"Hình như từng nghe qua."
Hai câu đơn giản của Trần Giang Hà khiến Dương Vãn Tình cảm thấy thoải mái.
Ngược lại Triệu Thụy An, sắc mặt anh ta tái xanh. "Chị Tình, tối nay chị rảnh không ?" Trần Giang Hà lại hỏi.
“Gần đây tôi rất bận.” Dương Vãn Tình mỉm cười đáp lại.
Cũng chỉ có Trần Giang Hà mới dám hỏi loại câu hỏi như thế này, nếu là người đàn ông khác, Dương Vãn Tình cũng sẽ không thèm để ý tới.
Trần Giang Hà cười: "Vậy tôi đến tìm chị là được rồi."
"Cậu chắc chắn là tìm tôi có chuyện gì phải không ?" Dương Vãn Tình vô thức hỏi.
"Không có gì."
Trần Giang Hà thản nhiên nói: “Chỉ là nghiện rượu rồi, muốn tìm một người bạn đồng hành ngang sức ngang tài. Suy đi nghĩ lại, chỉ có chị là người thích hợp nhất.”
Dương Vãn Tình ngơ ra một lát, sau đó nghe thấy một tiếng bụp lớn vang lên, Triệu Thụy An tức giận đập bàn, giận dữ đứng dậy bỏ đi.
Trần Giang Hà nghe thấy động tĩnh trong điện thoại : “Chị Tình, chị bên đó xảy ra chuyện gì vậy ?”
"Không có gì, chỉ là đồ bị đổ xuống thôi."
Giọng nói dịu dàng của Dương Vãn Tình xen lẫn sự bất lực: "Thật ra tôi cũng muốn uống rượu, tối nay cậu đến gặp tôi đi, vừa hay tối nay tôi phải tăng ca."
………
Lúc tám giờ tối, Trần Giang Hà mang theo hạt đậu phộng, đậu tương luộc và một bình rượu Mao Đài đến văn phòng làm việc của Dương Vãn Tình.
“Không phải là uống bia sao ?”
Dương Vãn Tình vẻ mặt hoài nghi nhìn Trần Giang Hà.
“Bia thích hợp uống ở các quán ăn ven đường, chủ yếu để giải tỏa mệt mỏi”.
Trần Giang Hà cười hì hì nói: “Ở văn phòng uống rượu trắng càng thú vị hơn.”
Anh chàng này luôn có một số học thuyết xằng bậy lập luận phi lý, nghe có vẻ hơi có vần điệu, kèm theo một chút đạo lý.
Dương Vãn Tình thấy anh mang đậu tương luộc tới, trong lòng thầm nghĩ anh chàng này thật chu đáo, chỉ cùng anh ăn khuya một lần thôi mà anh đều nhớ hết những món ăn yêu thích của cô.
“Nào, nhất túy giải vạn sầu.”
Trần Giang Hà rót rượu cho Dương Vãn Tình.
Dương Vãn Tình nâng ly lên, nhẹ nhàng chạm ly với anh : "Nhâm nhi rượu hai ly là được, cậu còn muốn chuốc say tôi sao ?"
"Lần trước ở KTV, chị làm tôi say nằm bò ra, lần này tôi muốn rửa sạch nỗi nhục này." Trần Giang Hà nói.
Dương Vãn Tình mím môi cười: "Thằng nhóc cậu, có tư tưởng báo thù thật mãnh liệt."
"Tôi cũng không muốn trả thù đâu, nhưng ai bảo khi tôi tỉnh dậy từ ghế sofa KTV thì thấy chân chị đặt trên mặt tôi chứ ?" Trần Giang Hà nói, cúi đầu nhìn xuống chân Dương Vãn Tình.
"Không thể nào, không hề có chuyện này, cậu uống nhiều quá nên nhớ lầm rồi."
Dương Vãn Tình hai má đỏ bừng, liên tục phủ nhận, lặng lẽ thu chân lại phía sau, giấu chân đi.
"Được, chị nói không có thì là không có. Uống rượu, uống rượu."
Trần Giang Hà rất rộng lượng không so đo với cô, giơ tay lên cạn trước một ly.
Dương Vãn Tình về phương diện uống rượu cũng không chịu thua kém, cô lật bàn tay nhỏ, tương tự cũng uống cạn.
Hai người uống đi uống lại hết bảy tám lạng đậu phộng và đậu tương, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Vãn Tình đỏ bừng, kèm theo chút men say hỏi: "Trần Giang Hà, cậu có biết hạnh phúc là gì không ?"
"Hạnh phúc ?"
Trần Giang Hà dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn, cũng nói với vẻ kèm theo men say như vậy : "Hạnh phúc là... mèo ăn cá, chó ăn thịt, Ultraman chiến đấu với quái vật nhỏ."
Dương Vãn Tình cảm thấy thú vị: “Còn có nữa không, nói tiếp đi.”
Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay giúp cô vén sợi tóc xõa ra giữa lông mày ra sau tai: “Năm mới các bạn nhỏ có bao lì xì, trong bánh bà xã có vợ, trong mắt em Tình có tôi."
Đôi mắt của Dương Vãn Tình hơi nheo lại.
“Ầm.” Một âm thanh khó chịu vang lên.
Trần Giang Hà vừa nói xong liền có người phá cửa xông vào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận