Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 411: Cậu Lo Việc Chiến Đấu Ở Tiền Tuyến, Tôi Lo Hậu Cần

Chương 411: Cậu Lo Việc Chiến Đấu Ở Tiền Tuyến, Tôi Lo Hậu Cần
Mấy người bạn cùng phòng, bao gồm cả Trần Giang Hà đều cười thành tiếng, mặc dù cảm thấy như thế là không tốt, nhưng mà bọn họ không nhịn được.
Lưu Đống Lương cười một lúc lâu, sau đó ho nhẹ hai tiếng, khuyên nhủ:
"Tiểu Thiên, đừng mơ mộng viển vông nữa. Cậu không với tới nổi mấy người con gái như Lưu Tử Du đâu."
"Tại sao lại với không tới. Trong khoảng thời gian này, sáng nào cô ấy cũng chủ động hẹn tôi đi chạy bộ."
Tôn Thiên không phục phản bác lại.
Lúc này, Vương Viễn Bằng vừa cười, vừa nói:
"Người ta chỉ là muốn tìm người chạy chung mà thôi, cậu cho rằng cô ấy muốn tìm bạn giường à?"
Tôn Thiên ngẩn người.
"Thực không dám giấu diếm, tôi đã từng nói chuyện với cô ấy ở trên QQ một khoảng thời gian rất dài. Dựa theo sự phán đoán của một người có kinh nghiệm tán gái lâu năm như tôi, thì cô ấy là kiểu con gái có thể tâm sự đủ mọi chuyện trên đời với cậu, trò chuyện vô cùng thoải mái, nhưng sẽ không rung động, càng không nảy sinh ra mấy loại cảm xúc như động tình. Chuyện này chủ yếu là do một khi cô ấy phát hiện cậu có ý đồ khác với cô ấy, cô ấy sẽ quyết đoán bảo trì khoảng cảnh xã giao cần thiết với cậu."
Vương Viễn Bằng phân tích tỉ mỉ cho anh ta.
"Có thể là do người ta cảm thấy anh quá vồ vập, cho nên mới cố tình giữ khoảng cách."
Tôn Thiên bĩu môi nói.
"Có thể."
Vương Viễn Bằng cũng không phủ nhận, cười nói:
"Nhưng mà khả năng nhìn người của tôi vẫn luôn rất chính xác, đặc biệt là con gái."
"Tôi không muốn nghe sự bài phân tích chủ quân của anh, tôi muốn nghe Tam ca nói. Lưu Tử Du hiện tại là giám đốc bộ phận PR của Light Chaser, Tam ca chắc chắn sẽ biết rõ về cô ấy hơn anh."
Tôn Thiên quay đầu nhìn Trần Giang Hà, giống như đang xin giúp đỡ nói:
"Tam ca, anh cho tôi một chút ý kiến đi."
Trần Giang Hà đặt đũa xuống, dùng vẻ mặt thành thật đề nghị:
"Thích thì dũng cảm theo đuổi đi, nên tỏ tình thì tỏ tình, nên tặng quà thì tặng quà, kết quả cũng chỉ đơn giản là bị từ chối mà thôi, thảm nhất cũng chỉ là không thể làm bạn được nữa, dù sao thì cậu cũng chẳng thiếu bạn bè."
"Nếu như thành thì cậu sẽ có thêm được một người bạn gái."
Trần Giang Hà nói tiếp.
Tôn Thiên nghe xong liền hưng phấn vỗ đùi, mặt mày hớn hở nói:
"Nhin đi, cái gì gọi là rất rành? Tam ca mới là người rành nhất!"
"Hừ, đừng nghĩ rằng tôi không biết anh sợ tôi theo đuổi được Lưu Tử Du, sau đó trong ký túc xá này chỉ còn có mỗi anh là độc thân. Anh Bằng à, lúc trước anh thất bại, có lẽ là do chờ tôi tới vả mặt anh đó."
Tôn Thiên hừ nhẹ một cái, nói xong liền cúi người ôm đùi Trần Giang Hà nói:
"Chỉ có Tam ca là tốt nhất."
"Còn tôi nữa."
Lưu Đống Lương cười, nói:
"Tiểu Thiên, anh đây luôn ủng hộ cậu dũng cảm theo đuổi con gái nhà người ta, sao cậu không tới ôm đùi khen anh vài câu?"
Tôn Thiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nói:
"Anh Lưu, anh cũng không phải là người tốt lành gì, luôn miệng bảo tôi không được. Với lại, sau khi thân thiết hơn với Lý Mộng Khiết, anh liền trở nên keo kiệt. Trước kia, khi tôi mượn tiền, anh vô cùng thoải mái cho mượn, dù là mười tệ hay hai mươi tệ đều không có chút chần chờ nào, bây giờ thì ngay cả mì gói anh cũng kỳ kèo.
"Hơn nữa, lông chân của anh vừa đen, vừa cứng, ôm có mà trầy tay."
Tôn Thiên còn đặc biệt bổ sung thêm một câu.
"Mẹ nó! Quả nhiên là đấu gạo dưỡng ân gánh gạo dưỡng thù mà. Trước kia ông đây cho cậu vay nhiều như thế thì cậu không nhớ, bây giờ tôi có bạn gái, kinh tế eo hẹp, không có tiền cho cậu mượn, thì cậu lại ghim chuyện đó vào sâu trong tim."
Lưu Đống Lương tức giận nói.
"Tiểu Thiên, tài khoản cổ phiếu của cậu không phải có tiền à, tại sao còn phải vay tiền đi mua mì gói?"
Trần Giang Hả hỏi một câu.
Tôn Thiên nghe thấy thế thì giật mình, sau đó cực kỳ buồn bực nói:
"Trước lễ Quốc Khánh, tôi đã bán hết cổ phiếu, lấy tiền đi chuộc cha tôi rồi. Ông ta đi đánh bài với người ta, thiếu tiền nên bị người ta chém một cái tay. Nếu tôi mà không lấy tiền ra chuộc ông ta thì có lẽ ngay cả mạng ông ta cũng chẳng còn."
Cả ký túc xá nghe xong liền trầm mặc.
Vừa nãy còn tươi cười toe toét suy nghĩ nên mua gì tặng con gái, thoáng chốc không khí đã thay đổi, làm cho mọi người không kịp chuẩn bị. Tuy nhiên, mọi người biết rất rõ chuyện của Tôn Thiên, chỉ là rất ít khi hỏi tới mà thôi.
"Mấy anh đừng như thế."
Tôn Thiên khoát tay một cái, nói:
"Cha tôi là con bạc, tên tồi, có chết cũng không đáng để thương tiếc. Nhưng mà tôi dù sao cũng là con của ông ta, không thể nào ngồi yên mặc kệ được."
Nói xong anh ta lại nói với Trần Giang Hà:
"Tam ca, tiền tôi đầu tư cổ phiếu là tiền mà anh cho tôi mượn, tôi đã đồng ý với anh rằng, nếu như không trả nổi số tiền đó thì sẽ làm việc cho anh, lấy tư cách công nhân để trả nợ, tôi nói được thì làm được."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận