Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 179: Thích Một Người Là Không Giấu Được

Chương 179: Thích Một Người Là Không Giấu Được
Tuy nói toàn bộ khu vực trung tâm Thiên Hà hiện nay giống như một khu phát triển lớn, khắp nơi đều là công trường xây dựng sục sôi ngất trời, nhưng việc kinh doanh gần đường Tiyu West đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ, bất luận là thành phố Thiên Hà thành lập năm 1996 hay là Grandview Plaza khai trương năm 2005, đều là trung tâm thương mại tiêu biểu nhất ở phía đông quận Quảng Đông.
“Dẫn tôi đi mua sắm sao?”
Đến cổng chính của Grandview Plaza, đôi mắt Lâm Tư Tề lấp lánh, mỉm cười nhìn về phía Trần Giang Hà.
“Mua quần áo cho cậu.”
Trần Giang Hà nghiêm túc quan sát cô, bên ngoài Plaza lộng gió, gió bắc thổi qua vù vù, mặc áo khoác cũng cảm thấy có chút lạnh, Lâm Tư Tề vẫn mặc váy trắng phủ màu xanh, đẹp thì đẹp rồi nhưng thực sự quá phong phanh.
Lâm Tư Tề khịt mũi liếc nhìn Trần Giang Hà thật sâu, kỳ thực quần áo của cô rất nhiều chỉ là cảm thấy những trang phục thu đông đó vừa dày vừa nặng ảnh hưởng đến ngoại hình, cho nên lười mặc, nhất là ở bên cạnh Trần Giang Hà, cô thà rằng bị gió thổi cũng phải giữ vững sự xinh đẹp.
Lần trước ở trước mặt anh giả vờ đáng thương, mới lừa được một khối tiền, không nghĩ đến hôm nay anh sẽ chủ động dẫn cô đi mua quần áo.
“Làm gì ngơ ngác nhìn tôi vậy?”
Trần Giang Hà vẫy vẫy tay, nói: “Cậu đến trung tâm mua sắm chọn kiểu dáng đi, tôi đến ATM rút tiền, gần xong thì gọi cho tôi, tôi đi vào thanh toán cho cậu, lần này ngân sách mua đồ là một nghìn tệ.”
“Ô tuyệt.”
Mặt mũi Lâm Tư Tề cong cong gật đầu đồng ý, cho dù Trần Giang Hà làm như vậy lộ ra cảm giác rất có khoảng cách, nhưng cô đã rất thỏa mãn.
Trần Giang Hà thấy cô gật đầu, giơ tay lên làm động tác tay gọi điện thoại, quay người rời đi, bước chân Lâm Tư Tề nhẹ nhàng bước vào Grandview Plaza.
Sau khi hai người mỗi người một ngã, thành phố Thiên Hà cách đó không xa, có hai cô gái từ cửa chính bước ra.
Cô gái bên trái có ngoại hình trung bình, nhưng lúc bước đi lỗ mũi hướng lên trời, kiêu ngạo đến mức giống như muốn bay lên trời kề vai cùng mặt trời.
Cô gái bên phải có ngoại hình rất đẹp nhưng đặc biệt dịu dàng bình tĩnh.
Chính là Hàn Thu Nhã và Khương Diệc Xu.
Trong tay Hàn Thu Nhã xách túi lớn túi nhỏ, rõ ràng là nghiện mua sắm ở thành phố Thiên Hà, nhìn hai tay trống không của Khương Diệc Xu, không nhịn được oán giận nói: “Diệc Xu, hiếm lắm mới a ngoài đi dạo, cậu cũng không nhìn quần áo nữ, ánh mắt toàn nhìn chằm chằm quần áo nam trong tiềm đồ nam, chẳng lẽ muốn mua quần áo cho Trần Giang Hà đó phải không?”
“Ừ.”
Khương Diệc Xu nhẹ nhàng ừ một tiếng, vốn tưởng rằng thành phố Thiên Hà là một trung tâm mua sắm nổi tiếng, hẳn là rất dễ dàng tìm được quần áo mùa đông thích hợp với dáng người Trần Giang Hà, kết quả đi dạo một vòng, khắp nơi đều là quần áo nữ rực rỡ muôn màu, quần áo nam cực ít không có mấy, không có một món nào vừa ý.
“Haizz, thật sự phục cậu rồi, Trần Giang Hà ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra dường như không còn gì khác, cũng không biết cậu ta rót lời đường mật gì cho cậu, để cậu một lòng một dạ đối xử tốt với cậu ta như thế.”
Hàn Thu Nhã quả thực có chút tức giận, luôn cảm giác mình xứng đôi với Trần Giang Hà, mới tính miễn cưỡng thích hợp, anh dựa vào cái gì có thể bắt được trái tim của Khương Diệc Xu, anh xứng sao?
Rõ ràng, không xứng.
Hàn Thu Nhã phun một cái trong lòng.
Lại nghe Khương Diệc Xu nhẹ giọng đề nghị: “Thu Nhã, cậu lát nữa đến Grandview Plaza với tới đi dạo một vòng đi.”
“Không đi, tôi không nhìn được cậu đối xử tốt với Trần Giang Hà như vậy.”
Hàn Thu Nhã lắc đầu, nhất quyết từ chối.
Khương Diệc Xu cắn cắn môi, có chút bất lực nói: “Vậy tự tôi đi, cậu tìm một chỗ ngồi đợi tôi, muộn xíu rồi cùng nhau trở về được không?”
“Ờ.” Hàn Thu Nhã buồn buồn không vui ồ một tiếng, hỏi: “Cậu ta đã mua quần áo cho cậu, hoặc là từng tặng quà rồi sao?”
“Từng tặng hoa.” Khương Diệc Xu nhớ rất rõ: “Lúc đấy cậu cũng có ở đó.”
“Một bó hoa đã lấy lòng được cậu sao?” Hàn Thu Nhã bĩu môi, cố tình nói: “Con gái không thể đối xử quá tốt với con trai, cậu ta sẽ không quý trọng.”
“Cậu ta đối xử với tớ cũng rất tốt.” Trong lòng Khương Diệc Xu phản bác một câu, biết Hàn Thu Nhã có chút độc mồm độc miệng, dứt khoát bĩu môi không nói.
Hàn Thu Nhã nhìn cô vài lần, lại quét một vòng Grandview Plaza nói: “Grandview Plaza ở đó quá nhiều người, nghe nói có không ít tên trộm ẩn nấp trong đám đông mua sắm chuyên tìm các cô gái xinh đẹp để ra tay, quá không an toàn rồi, hay là chúng ta trở về thôi.”
“Được, nghe cậu.”
Khương Diệc Xu còn muốn một mình đi dạo một vòng, nghe được Hàn Thu Nhã nói như vậy, cô thật sự hơi sợ.
Điều kiện trị an công cộng hiện nay ở phía đông Quảng Đông quả thực không dám tâng bốc, trộm cắp vặt đã trở nên phổ biến, băng nhóm tốc độ lại tùy ý lộng hành, các cô gái trẻ tuổi đi trên đường đều phải luôn xem chừng túi xách của mình, bởi vì một chút lơ đễnh liền có thể bị băng nhóm tốc độ cướp lấy.
Hai người Hàn Thu Nhã và Khương Diệc Xu vừa nói vừa đi, rất nhanh đã đến trạm xe buýt, đi nhờ xe trở lại thành phố Đại Học.
Bên kia, Trần Giang Hà rút tiền, tìm một quán trà sữa gần đó ngồi chơi điện thoại, đợi Lâm Tư Tề gọi điện anh đến thanh toán.
Kết quả đợi hơn một tiếng, cái mông đều đã ngồi đến tê rần cũng chưa nhận được cuộc gọi, thế là gửi tin nhắn hỏi: “Rơi vào phòng thử đồ không thoát ra được sao?”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận