Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 260: Lý Niệm Đào

Chương 260: Lý Niệm Đào
"Cậu nhìn trúng người ta thì có ích lợi gì, sau này khi Tam ca chơi mệt, cậu đỡ eo giúp hay gì?"
Một gáo nước lạnh của Vương Viễn Bằng làm cho Tôn Thiên lạnh thấu tim.
"Chậc."
Tôn Thiên nghẹn lời, nhưng mà anh ta cũng không biết phải nên phản bác như thế nào.
Bỗng nhiên, đôi mắt Vương Viễn Bằng sáng lên, đưa tay chỉ vào một mỹ nữ đang che dù đi tới, kích động nói:
"Ai ai ai, cô gái kia đẹp quá. Trông hơi quen, hình như là nữ phát thanh viên ngồi ở trên đài hội nghị ở thế vận hội mùa thu lần trước. Phó bộ trưởng Bộ Tuyên truyền bên Đoàn, tên là gì nhỉ, chậc, quên rồi."
Vương Viễn Bằng nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu, miệng giật giật một lúc, kết quả không nhớ ra người ta tên là gì...
"Lý Niệm Đào."
Lưu Đống Lương bĩu môi, nói thẳng ra tên của cô ta.
"Đúng rồi, đúng rồi."
Vương Viễn Bằng vỗ trán, vừa cười vừa nói:
"Dáng người đẹp thật, tên cũng rất hay. Lần trước, tôi còn đặc biệt nhờ người đi tìm phương thức liên lạc của cô ấy. Cô bé còn rất lạnh lùng, vậy mà lại nhờ người truyền lời mắng tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Anh Bằng, anh cũng có lúc bị từ chối nữa hả?"
Tôn Thiên tranh thủ bỏ đá xuống giếng.
Vương Viễn Bằng ra vẻ sao cũng được, nói:
"Hầy, bị từ chối chẳng phải là điều rất bình thường hay sao. Nếu không phải bị từ chối, thì chẳng phải tôi đã sớm có được Lâm Tư Tề rồi sao?"
"Cũng đúng."
Tôn Thiên gật đầu, nghĩ thầm việc theo đuổi Lâm Tư Tề, ngoại trừ Tam ca, tất cả mọi người đều có chung điểm xuất phát, anh vẫn có cơ hội.
"Anh Lưu, tôi phát hiện ánh mắt của anh khi nhìn Lý Niệm Đào có hơi sai sai."
Vương Viễn Bằng quay đầu nhìn Lưu Đống Lương. Anh tán gái nhiều, đủ kinh nghiệm, cho nên nhìn người rất chuẩn, là người rất giỏi trong chuyện nhìn mắt đoán ý.
"Sai cái gì mà sai, ông mày nhìn ai cũng như thế."
Lưu Đống Lương giả bộ tức giận, lấy một điếu thuốc khác ra, lảng ánh mắt sang chỗ khác, không thèm quan tâm tới Vương Viễn Bằng.
"Đừng tức giận, chúng ta đi vào trong đó xem đi. Nếu như Lý Niệm Đào đang đi làm ở Light Chaser, thì tôi sẽ nhờ Tam ca cho tôi làm một công việc ở đây. Xây nhà ở ven hồ ngắm ánh trăng."
Vương Viễn Bằng phủi mông đứng lên, vừa cười vừa nói.
Lưu Đống Lương vốn định không quan tâm tới anh ta, sau khi nghe anh ta nói thế liền nhịn không được mà gắt gỏng:
"Phi, cậu đang suy nghĩ cái gì thế hả. Bạn trai của người ta là phó chủ tịch hội học sinh ngành Tài chính, người ta còn có mấy người bạn trai cũ là con nhà giàu, không tới lượt cậu đâu."
"Anh Lưu, anh biết nhiều chuyện của cô ta như thế? Chẳng lẽ..."
Vương Viễn Bằng nhìn Lưu Đống Lương.
"Đừng nói nữa."
Lưu Đống Lương liếc mắt, đứng dậy, nói:
"Đi thôi, đi qua đó nhìn xem. Lý Niệm Đào cũng không phải là người tốt gì, mẹ nó, đừng có mà tới đây để gây rối."
Công ty Light Chaser.
Hiện trường tuyển dụng.
"Cô nói cái gì, tôi không phù hợp với công việc này."
Lý Niệm Đào kinh ngạc nhìn người phụ trách phỏng vấn - Lâm Tư Tề, giọng điệu lạnh lùng hỏi lại.
"Đúng vậy."
Lâm Tư Tề cười khẽ, khẳng định lại với cô ta:
"Cô không phù hợp."
"Lý do là gì?"
Trong lòng Lý Niệm Đào cảm thấy rất khó chịu, nhíu mày hỏi.
Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa từng bị ai từ chối. Trước kia, khi phỏng vấn vào bộ Tuyên truyền bên Đoàn Ủy, cô trực tiếp được đặc cách trúng tuyển, làm việc mấy tháng đã lên được chức phó bộ trưởng. Vì vậy mà cô rất kiêu ngạo, không ngờ rằng đi ra ngoài phỏng vấn một công việc tiêu chuẩn gần như bằng 0, vậy mà lại thất bại.
Lâm Tư Tề liếc nhìn cô ta một cái, thẳng thắn nói:
"Đều là người làm việc trong Đoàn Ủy, tôi rất rõ cô là dạng người gì. Làm phiền rồi. Người tiếp theo."
Lâm Tư Tề vừa nói xong, ánh mắt trực tiếp lướt qua Lý Niệm Đào, gọi người phỏng vấn tiếp theo.
"Cạch."
Lý Niệm Đào trực tiếp đập chiếc dù mà cô ta cầm trong tay lên trên bàn phỏng vấn, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, lạnh giọng nói:
"Công việc này rõ ràng không có bất kỳ yêu cầu nào cả, chỉ cần có tay có chân là được, cô dựa vào đâu mà nói rằng tôi không phù hợp? tôi muốn gặp trợ lý Trần, cô bảo cậu ta tự mình tới phỏng vấn tôi. Nếu như cậu ta cảm thấy tôi không phù hợp thì tôi sẽ chấp nhận."
"Đừng có mà không biết xấu hổ như thế."
Lâm Tư Tề cũng không phải là bùn đất, giơ tay ném cái dù kia ra chỗ khác, đứng dậy nhìn thẳng cô ta, nói:
"Lúc ở trường, cô chịu khó thay đổi bạn trai như thay đồ như thế, thì ở ngoài trường số lượng người muốn bao nuôi cô còn nhiều hơn nhân viên ở đây, tại sao còn cần công việc này?"
"Cô...nói hươu nói vượn!"
Lý Niệm Đào như là một con mèo bị đạp phải đuôi vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải cô ta cố kỵ thân phận trợ lý học sinh bên Đoàn Ủy của Lâm Tư Tề, thì cô ta đã cào lên mặt mấy cái rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận