Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 172: Thư Tình Của Khương Diệc Xu

Chương 172: Thư Tình Của Khương Diệc Xu
Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng và Lý Tuấn cũng không có trong phòng, hai người Trương Khải và Tôn Thiên đều nằm riêng trên giường mình cũng không nói chuyện phiếm, Trần Giang Hà nhìn trái rồi nhìn phải, Khải Tử đang đọc tập trích văn thanh niên mới nhất, Tiểu Thiên thì cầm MP3 của Vương Viễn Bằng, đeo tai nghe nghe nhạc, vừa nghe miệng vừa hát lẩm nhẩm theo: "Yêu thật sự cần dũng khí, để đối mặt với cá chuồn sáu mắt."
Có sao nói vậy, Tiểu Thiên ca hát thật sự rất khó nghe, Trần Giang Hà thậm chí còn nghi ngờ lão Lưu và Bằng Tử là bị anh ta hát đến bỏ chạy, về phần Lý Tuấn, chắc hiện tại anh ta còn đang liều mạng chạy doanh số ở trong thôn Thành Trung.
"Tiểu Thiên, cậu hát hay quá, hát ít lại vài câu đi, để cho các anh một con đường sống với."
Trần Giang Hà tiến lên vỗ vỗ bả vai Tôn Thiên, cười hì hì nói.
Tôn Thiên tháo tai nghe xuống, nhếch miệng cười với Trần Giang Hà: "Tam ca, cậu là người đầu tiên khen tôi hát hay đó, không gạt gì cậu, tôi cố gắng luyện tập bài Dũng Khí này của Lương Tĩnh Như, chính là muốn tìm cơ hội hát cho Lâm Tư Tề nghe đó."
"Nice, để tôi bớt thời gian gọi Lâm Tư Tề đến ký túc xá, cậu hát bài Dũng Khí này trước mặt cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ cảm động đến mức khóc to rớt nước mắt, nhào vào trong lòng cậu."
Trần Giang Hà dựng thẳng ngón cái cho anh ta một like, sau đó hỏi: "Lão Lưu đâu, cậu ta luôn luôn tự cho mình là nhi đồng canh giữ ký túc xá mà, sao đêm nay lại không thấy bóng dáng?"
"Lúc tám giờ hơn Lưu ca nhận một cuộc điện thoại nên đã đi rồi, chưa từng trở về, có thể đêm nay có hẹn với giai nhân, qua đêm ở bên ngoài."
Tôn Thiên hít hít cái mũi, hơi hâm mộ nói.
Mới vừa nói xong, anh ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lại từ trên giường đứng lên, nhìn chằm chằm Trần Giang Hà nói: "Tam ca, cậu gây rắc rối rồi, biết không?
"Ửm?"
Trần Giang Hà nhướng mày: "Nói tiếng người, đừng thừa nước đục thả câu."
"Đêm nay cô Từ đến kiểm tra phòng ngủ, đặc biệt ngồi một lát ở trên giường của cậu, chắc có lẽ là nhìn thấy cái gì không tốt lắm, lúc đi ra vẻ mặt rất phức tạp. . ."
Nghe thế.
Trong lòng Trần Giang Hà cực kỳ căng thẳng, muốn ngừng thở luôn.
Đầu giường của Trần Giang Hà có vật gì?
Mấy món quà nhận được hồi sinh nhật, thư tình và vân vân anh đã sớm mở hộp và xử lý xong rồi.
Chỉ có duy nhất món quà mà Khương Diệc Xu tặng là anh không nỡ mở ra, bỏ ở đầu giường thỉnh thoảng xem lại mấy hàng chữ mà cô viết, như vậy sẽ có một loại cảm giá cô ấy ngủ ở ngay bên gối của mình.
Ngàn lần không ngờ cô Từ sẽ đến kiểm tra phòng.
Từ khi khai giảng tới nay, trừ ngày nghỉ quốc khánh và lần trước đến ký túc xá tìm Trần Giang Hà nói "ước pháp tam chương" ra, chưa bao giờ cô Từ đến phòng của anh.
Vốn tưởng rằng cô là cô giáo xinh đẹp như vậy, cơ bản không thể nào đêm hôm khuya khoắt chạy đến ký túc xá nam kiểm tra phòng.
Không ngờ, cô không những buổi tối đến kiểm tra phòng, mà còn ngồi trên giường Trần Giang Hà một hồi.
"May mà Khương Diệc Xu không có viết tên trên món quà, hơn nữa đây cũng chỉ là một món quà sinh nhật chưa được mở ra mà thôi, vấn đề không lớn."
Trần Giang Hà lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hít sâu mấy hơi, lúc nhả khói thuốc, tâm trạng căng thẳng cũng dần bình tĩnh lại.
"Loại sai lầm cấp thấp này, sau này không thể tái phạm, để khỏi phải tự rước phiền phức."
Trần Giang Hà tùy tay cầm lấy món quà bên gối kia, trực tiếp mở ra.
Mở hộp quà xem thì anh lại bỗng nhiên sửng sốt.
"Này. . ."
Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái, trong hộp quà không để vật gì quý, mà là một xấp giấy viết thư màu hồng nhạt.
"Những bức thư tình mà anh viết, em không trả lời lại một chữ nào, nhưng lại ghi tạc tất cả vào trong lòng."
"Anh nói em ‘trong sáng như tuyết trên núi, sáng tựa trăng giữa tầng mây’, thật ra em không hề tốt đến như vậy, nếu có thể, em càng muốn nghe anh nói ‘nguyện có được trái tim của một người, bạc đầu không phân ly’."
"Nếu có thể ở bên nhau, em muốn cùng anh đi khắp núi sông, nhìn hết tất cả phong cảnh tươi đẹp."
. . .
. . .
"Thì ra mớ thư tình viết hồi trung học quả thật không uổng phí."
Trần Giang Hà lật xem hết từng tờ giấy viết thư, khóe miệng mỉm cười, rồi lại có hơi khó hiểu: "Lúc trước rõ ràng là viết thư nặc danh, hơn nữa cũng bắt chước nét chữ của Tần Thiệu Hải, tại sao Khương Diệc Xu lại biết là mình?"
"Chẳng lẽ cô ấy từng nghiên cứu cách hành văn của mình, đã sớm có thần giao cách cảm?"
Trần Giang Hà nghĩ sâu hơn, trong sáu môn học hồi trung học, môn duy nhất mà anh có thể lấy ra khoe khoang chính là ngữ văn, hơn nữa am hiểu việc sáng tác, viết thư tình cũng rất đưa đẩy, có lẽ không chỉ có mình Khương Diệc Xu biết việc này, chủ nhiệm lớp là giáo viên ngữ văn cũng hiểu rõ trong lòng, chỉ là lúc đọc thư tình trước mặt bạn học toàn lớp không có vạch trần mà thôi.
"Không thể để lại chứng cớ, đặt ở đầu giường rất nguy hiểm."
Trần Giang Hà cũng là loại ý chí sắt đá, tuy rằng xem xong mấy bức thư tình mà Khương Diệc Xu trả lời anh rất cảm động, nhưng để tránh phiền phức không cần thiết sau này, quyết đoán cầm đến giấu ở dưới đáy ngăn tủ nhỏ trong góc ký túc xá, chờ đến lúc tốt nghiệp đại học rồi lại lấy ra.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận