Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 660: Lo Lắng Của Trần Giang Hà

Chương 660: Lo Lắng Của Trần Giang Hà
Tần Thiệu Hải nhìn dòng tin nhắn cuối cùng này, không khỏi cười lớn mắng: “Anh em gọi cả trăm lần cũng không bằng nhắc một câu mối tình đầu. Đồ khốn, có giá trị tài sản chục tỷ cũng là bản tính khó dời, mẹ nó quá chân thực."
Trước khi xuất phát, Trần Giang Hà đặc biệt quay lại ký túc xá để lấy hai món quà, sau đó lái xe đến làng đại học.
Quả nhiên, địa điểm tụ họp là quán bán đồ nướng của Lão Triệu đối diện cổng chính của trường Đại học Công nghiệp Quảng Đông. Khi Trần Giang Hà lái xe tới đó, một chiếc bàn tròn lớn được bày ra ngoài trời bên ngoài quán đồ nướng, tất cả những người ngồi ở đó đều là bạn học thời cấp ba.
Trần Giang Hà xuống xe và nhìn xung quanh một vòng, ngoài những người thường xuyên tụ họp như Tần Thiệu Hải, Hàn Thu Nhã, Thẩm Tòng Nhung, Trương Minh Kiệt, Đường Phàm, Lý Lỗi, Trương Hiểu Manh ra còn có một vài gương mặt quen thuộc. Tuy nhiên, khi Trần Giang Hà thoạt nhìn thấy bọn họ lại có chút lúng túng không nhớ ra tên.
Tuy nhiên, ngay khi Trần Giang Hà vừa xuất hiện, các bạn cùng lớp đều mỉm cười chào hỏi anh, bây giờ Trần tổng thật lợi hại đến mức trường cũ cấp ba thậm chí còn treo ảnh của anh lên tường để đàn em chiêm ngưỡng.
Ngay cả chủ tiệc hôm nay, bạn học Trương Minh Kiệt cũng nở nụ cười khiêm tốn với anh.
Trần Giang Hà ngồi xuống bên cạnh Tần Thiệu Hải, đang thắc mắc tại sao Diệc Xu không đến thì nhìn thấy hai người dì nhỏ và Diệc Xu bước ra từ trong cửa hàng đồ nướng.
Tần Thiếu Hải rất biết quan sát, anh dịch sang một bên mấy ghế để tiện cho dì nhỏ và Khương Diệc Xu có thể ngồi cùng Trần Giang Hà.
"Dì nhỏ, bạn học bọn cháu tụ họp, dì đến đây góp vui gì chứ ?”
Trần Giang Hà cười hì hì hỏi.
Trịnh Gia Hân cầm đôi đũa lên, mỗi tay một chiếc, tâm trạng vui vẻ vẫy hai lần rồi quay lại đáp lại Trần Giang Hà : “Dì đến ăn chực, uống chực chứ gì nữa.”
"Mặt dì thật to (không biết ngại là gì)." Trần Giang Hà cười nhạo.
Trịnh Gia Hân hơi nhướng mày, nhỏ tiếng cà khịa ở bên tai Trần Giang Hà : "Không to bằng đít của cháu."
"Nho nhã một chút, đó gọi là mông."
Trần Giang Hà vừa đính chính vừa cúi đầu nhìn cô, nhỏ tiếng hỏi : “Sao dì còn mang tất lưới đen chứ ?”
Trịnh Gia Hân chớp chớp mắt : "Không được sao?"
"Không được." Trần Giang Hà trịnh trọng trang nghiêm lắc đầu : "Quá gợi cảm, rất dễ làm hư mấy bạn nhỏ vừa mới thành niên như bọn cháu."
“Hừ.” Trịnh Gia Hân hừ nhỏ một tiếng, nhỏ tiếng lẩm bẩm : “Chẳng phải hôm qua cháu còn lời lẽ chính xác nói là cho dù dì có xinh đẹp đến đâu thì trong mắt cháu cũng không khác gì Như Hoa sao ?”
"Cháu từng nói như vậy sao ? Dì nhớ nhầm rồi, căn bản là không thể nào."
Trần Giang Hà tung ra ba đòn liên hoàn, trực tiếp khiến cho Trịnh Gia Hân mơ hồ, sau đó giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Khương Diệc Xu : “Anh muốn đi nhà vệ sinh, em đi cùng anh nhé.”
"Ồ, được."
Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gật đầu, khi đứng dậy, cô phát hiện hầu hết các bạn cùng lớp đang ngơ ngác nhìn cô và Trần Giang Hà, hai má đột nhiên đỏ bừng đến tận mang tai.
"Bạn học Khương Diệc Xu và bạn học Trần Giang Hà đã tiến triển đến mức độ có thể cùng nhau đi nhà vệ sinh rồi sao ?
Khương Diệc Xu đỏ mặt, đồng ý đến nhà vệ sinh với Trần Giang Hà, cô hoàn toàn không từ chối mà cúi đầu đi theo để mặc anh nắm tay.
Kết quả là Trần Giang Hà cũng không dẫn cô đến nhà về sinh mà đi đến một cây dương lớn.
“Giải ……giải quyết ở đây sao?” Khương Diệc Xu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Trần Giang Hà.
"Ừm." Trần Giang Hà cười đùa tí tửng gật đầu, kéo cô ra trước mặt: “Em che cho anh một chút để tránh bị người qua đường nhìn thấy.”
Khương Diệc Xu xấu hổ không thôi, nhưng vân nghiêng người xích lại gần che cho anh.
Trần Giang Hà giả vờ nới lỏng thắt lưng, sau đó móc từ trong túi ra một chuỗi hạt rồi nhẹ nhàng tiến tới cổ tay mềm mại thon thả của Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu quay đầu nhìn anh.
"Tặng em món quà nhỏ nhưng không muốn để quá nhiều người nhìn thấy.” Trần Giang Hà cười giải thích.
Khương Diệc Xu giơ tay lên nhìn chuỗi hạt, hạt ngọc tròn trịa sáng bóng, kiểu dáng cũng rất đẹp.
Từ ánh mắt của Khương Diệc Xu, Trần Giang Hà cũng có thể nhìn ra cô rất thích chuỗi hạt này, anh cũng không nói gì nữa mà dắt ta cô trở lại buổi tiệc.
“Thành thật mà nói, ban đầu tôi cũng không có ý định đăng ký bảo đảm nghiên cứu, dù sau giá trị của nghiên cứu sinh trường chúng tôi có hơi thấp. Nhưng cũng không còn cách nào khác, trong lớp chỉ có năm suất đăng ký, tuyển tới tuyển lui cũng không tới lượt tôi nên chỉ còn cách cố gắng kiên trì.”
Thừa dịp Trần Giang Hà không có mặt ở đây trong mấy phút, bạn học Trương Minh Kiệt tận dụng thời gian khoe khoang.
"Anh Kiệt, anh cũng đừng quá khiêm tốn, Đại học Sư phạm Trung Hoa tuyệt vời biết bao nhiêu chứ. Mấy người chúng tôi chật vật đến mấy cũng không vào nổi, một lớp chỉ có năm suất mà anh đã giành được một suất, rõ ràng là rất ưu tú đấy.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận