Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 197: Ba Mẹ Ủng Hộ Con Yêu Đương

Chương 197: Ba Mẹ Ủng Hộ Con Yêu Đương
Trần Giang Hà cười cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt xuống chóp mũi thanh tú của cô: "Đến cậu ấy cậu cũng gọi đến, là sợ tôi có mưu đồ gây rối với cậu à?"
"Tối hôm qua tớ rất vui vẻ, nên không nhịn được chia sẻ cùng với Thu Nhã, cậu ấy lập tức..." Khương Diệc Xu cảm thấy chuyện này cô làm không đúng, rõ ràng là chuyện của hai người, lại bởi vì cô mà có thêm Hàn Thu Nhã và Tần Thiệu Hải, suy nghĩ một chút, lại thành thật nói: "Chuyện của chúng ta, tớ đã nói với người trong nhà."
“Người trong nhà phản ứng thế nào?” Trần Giang Hà nhướng mày hỏi.
"Ba mẹ ủng hộ con yêu đương, chỉ là hy vọng con không nên sớm..." Khương Diệc Xu nói đến phần sau, ngượng ngùng không nói tiếp nữa.
“Không nên làm gì sớm cơ?” Trần Giang Hà cố ý ghé sát vào tai cô, cười hỏi.
“Giao chính mình ra.” Khương Diệc Xu trả lời, giọng nói như muỗi kêu, dường như sợ âm thanh hơi lớn một chút sẽ bị người khác nghe được, lại sợ Trần Giang Hà mất hứng.
“Ồ.” Trần Giang Hà ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Trong mắt anh, ba mẹ Khương Diệc Xu cho phép cô yêu đương lúc đang học đại học thì đã sáng suốt hơn đại đa số phụ huynh, bảo cô không nên giao bản thân quá sớm cũng là dặn dò và quan tâm hợp tình hợp lý của ba mẹ.
Chuyến đi thủ đô lần này, Trần Giang Hà không chỉ xem dự báo thời tiết trước, còn đặc biệt hỏi bạn học đại học ở Bắc Kinh, xác định hai ngày nay đều có tuyết rơi, mới đặt vé máy bay bay đến Bắc Kinh.
Mười giờ rưỡi tối, nhóm bốn người Trần Giang Hà thuận lợi đến sân bay quốc tế thủ đô, đón xe đi đến khách sạn Nhã Duyệt ở ngõ Đông Giao Dân.
Lúc này, Trần Giang Hà trực tiếp gọi hai chiếc xe, Hàn Thu Nhã và Tần Thiệu Hải một chiếc, anh và Khương Diệc Xu một chiếc.
Dọc theo đường đi, Khương Diệc Xu si ngốc nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ xe, nhiều lần nhịn không được mở cửa sổ xe ra, lặng lẽ đưa tay nâng mấy bông lên, sau đó giơ cho Trần Giang Hà nhìn.
Đáng tiếc bông tuyết vừa rơi vào lòng bàn tay thì lập tức bị hòa tan, Trần Giang Hà mỗi lần đều nhìn vào hư vô.
Nhưng mà thấy cô vui vẻ làm không biết mệt, khóe mắt Trần Giang Hà cũng tràn đầy vẻ cưng chiều.
“Có lạnh không?” Trần Giang Hà quan tâm hỏi.
“Không lạnh, không lạnh tí nào.” Khương Diệc Xu lắc đầu, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn về phía Trần Giang Hà: “Cảm giác cứ như đang nằm mơ, ban ngày còn ở trường học phơi nắng, buổi tối thì đến Bắc Kinh ngắm tuyết.”
“Vui không?” Trần Giang Hà biết rõ còn cố hỏi.
“Vui.” Khương Diệc Xu gật đầu.
“Có thích không?” Trần Giang Hà lại hỏi.
“Thích.” Khương Diệc Xu không chỉ gật đầu, còn học được cách tranh trả lời: Thích cậu.
“Ha ha, cô bé của tôi rốt cuộc thông suốt rồi, không còn ngốc nghếch như trước nữa.”
Trần Giang Hà cười cười ôm Khương Diệc Xu vào trong ngực, trước kia lúc hỏi cô như vậy, cô luôn hỏi gì đáp đó, đêm nay cuối cùng cũng chủ động một lần.
“Trước kia... cũng không ngốc.”
Khương Diệc Xu tựa vào vai Trần Giang Hà, nhỏ giọng kháng nghị một cách yếu ớt.
Trần Giang Hà cười cười không nói lời nào, khẽ vuốt mái tóc của cô, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm ở Bắc Kinh rất đẹp.
Đèn neon nhấp nháy.
Tuyết lớn bay tán loạn.
“Sau này chúng ta mua nhà ở đây.”
Lúc xe taxi tiến vào Nhị Hoàn, Trần Giang Hà chỉ chỉ đường cái đối diện, cười nói với Khương Diệc Xu.
“Chỗ này chắc là rất đắt nhỉ?” Khương Diệc Xu nháy mắt mấy cái.
“Bây giờ còn chưa đắt, sau này chắc chắn rất đắt.” Trần Giang Hà cười đáp.
“Nhóc con lần đầu tiên vào thủ đô phải không?” Lúc này, tài xế taxi nói một câu: "Tuổi còn trẻ mà dã tâm không nhỏ nha, mua nhà ở Nhị Hoàn, sao không nói mua luôn Cố Cung đi?"
“Dù tôi có muốn mua, nhưng mà không thấy người ta treo bán.”
Trần Giang Hà cười ha ha.
"Hay là chúng ta lưu số điện thoại của nhau đi, khi nào người ta bán, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cậu?"
"Được, chỉ cần người ta chịu bán, tiền không thành vấn đề." Trần Giang Hà thật sự lấy ra tấm danh thiếp đưa cho tài xế: "Đây là danh thiếp của tôi, chú nhớ cất kỹ, đến lúc đó nhớ liên lạc với tôi."
Tài xế tiếp nhận danh thiếp của Trần Giang Hà, nhàn nhạt nhìn lướt qua: "Ha, người trẻ tuổi cũng khá trâu bò đó, giám đốc bộ phận kinh doanh gì gì đó của tập đoàn Xí Nga?"
“Một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Tài xế hứng thú hỏi.
“Bây giờ không kiếm được bao nhiêu tiền, sau này có thể kiếm được một ngày một trăm triệu.”
Trần Giang Hà vừa mở miệng thì lập tức chém gió, dù sao khoác lác cũng không phạm pháp, Cố Cung cũng đã tính toán xong, khoan hãy nói mục tiêu nhỏ một trăm triệu ngày hôm nay.
Dù sao khoe khoang cũng không phải là phạm pháp, hơn nữa đến Cố Cung anh cũng đã dám nói rồi, mục tiêu nhỏ một trăm triệu một ngày không thành vấn đề.
Tài xế nghe nói như thế, cười cười không nói gì, yên lặng mở radio, phát đúng bài “Truyện cổ tích” của Quang Lương.
"Em khóc nói với anh, trong truyện cổ tích đều là gạt người, anh không thể nào, là hoàng tử của em..."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận