Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 227: Dùng Giao Dịch Chứng Khoán Để Giấu Tiền Riêng

Chương 227: Dùng Giao Dịch Chứng Khoán Để Giấu Tiền Riêng
Ngâm chân xong nằm ở trên giường, Trần Giang Hà lấy điện thoại di động ra đang định nhắn tin cho Từ Chỉ Tích, hỏi cô đã về nhà chưa, kết quả mới vừa đánh được vài chữ, tin nhắn của cô Từ đã tới trước.
Từ Chỉ Tích: "Trần Giang Hà, tôi về đến nhà rồi, ở quê tôi đang có tuyết rơi, đẹp lắm."
Trần Giang Hà: "Thật không? Giang Tây cũng có tuyết rơi sao?"
Từ Chỉ Tích: "Đúng vậy, khi còn bé mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, hiện tại rất hiếm thấy, nhưng mà năm nay vận khí rất tốt, mới vừa trở về liền đã có tuyết rơi dày đặc, buổi tối tuyết phủ trắng xóa, trẻ con trong thôn vui vẻ kêu gào, ở trong tuyết ngang ngược."
Trần Giang Hà: "Trong đầu có hình ảnh. Tuyết rơi là lúc bọn nhỏ vui vẻ nhất, đáng tiếc, phía đông Quảng Đông với Quan Thành không có tuyết, em thực sự muốn bay về quê cô ở Giang Tây và ôm cô cùng nhau xem tuyết."
Từ Chỉ Tích: "Vậy cậu đến đây đi."
Trần Giang Hà: "Được, để em đi xem vé máy bay."
Từ Chỉ Tích: "Đồ ngốc, vé máy bay chỉ có thể đến Nam Xương, cách tôi bên này vẫn rất xa, đợi cậu đến rồi, tuyết cũng tan hết, lần sau trở lại, thuận tiện gặp gỡ ba mẹ tôi luôn."
Trần Giang Hà: "OK. Cô giáo Từ, em nhớ cô lắm."
Từ Chỉ Tích: "Đừng suy nghĩ lung tung, nghĩ tới lỗi lầm của mình mà quay vào tường xám hối đi."
Trần Giang Hà: "Vậy em không muốn, em muốn nghĩ đến những bạn học nữ khác ..."
Từ Chỉ Tích:...
"Khốn nạn." Từ Chỉ Tích cắn môi, lên QQ đăng ba biểu tượng cảm xúc nhỏ dùng búa đập vào đầu, hi vọng gõ tỉnh cái tên khốn này, miễn cho hắn suy nghĩ lung tung.
Trần Giang Hà đáp lại cô bằng ba biểu tượng cảm xúc nhỏ "Đáng yêu", lười biếng duỗi người, để điện thoại di động xuống, mấy phút sau cơn buồn ngủ đã kéo tới.
Con người có lúc chính là rất kỳ quái, lúc ở ký túc xá trường học, thức đêm đến rạng sáng hai ba giờ cũng không cảm thấy buồn ngủ, về đến nhà, bảy tám giờ nằm trên giường liền buồn ngủ.
Trần Giang Hà chính là người như vậy, híp mắt rất nhanh đã ngủ, một giấc đến hừng đông.
Bởi vì phải đi đến thăm nhà Khương Diệc Xu, Trần Giang Hà đi ngủ sớm, thức dậy cũng sớm, đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô ăn cơm, gặp cha mẹ, tuy nói trong lòng cũng không khẩn trương, nhưng hắn vẫn có chút coi trọng, sau khi rửa mặt bộ quần áo mà Lâm Tư Tề đã mua cho anh ở quảng trường, ở trước gương to nghiêm túc cẩn thận sửa sang lại quần áo.
Ăn sáng xong, Trần Giang Hà đi ra ngoài dạo trong trung tâm mua sắm, đứng ở trước quầy Mao Đài gửi tin nhắn cho Khương Diệc Xu: "Một lúc nữa anh sẽ mang hai bình rượu đến nhà em."
Khương Diệc Xu bên kia rất nhanh đã nhắn trả lời anh: "Ba mẹ nói anh đừng có mua gì khi tới đây ăn cơm, người trong nhà tụ họp, vô câu vô thúc là tốt rồi."
"Ha ha, vậy thì tốt."
Trần Giang Hà cười trả lời lại, vốn còn muốn khách khí một chút, hiện tại được rồi, phủi mông một cái trực tiếp nghênh ngang đi qua ăn uống chùa liền xong việc.
Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ, làm thì làm, Trần Giang Hà lần đầu tiên đến nhà Khương Diệc Xu, tay không đến cũng không hay lắm, có vẻ không có thành ý, hai bình Mao Đài, hai cái Hoa tử sắp xếp xong, nhất thời bước đi cũng mang theo gió.
"Thật là một bông hoa mùa xuân đáng yêu, người người đều thích nó."
Tết xuân sắp tới, có thể nghe được bài hát quen thuộc {{ Nghênh Xuân Hoa }} này ở hầu hết mọi nơi đông người, từ siêu thị đến chợ hoa, chợ bán thức ăn, đầu đường hầu như đều có thể nghe thấy giai điệu này.
Trần Giang Hà mang theo rượu, thuốc lá lúc đi tới cửa nhà Khương Diệc Xu, em gái Khương Diệc Xu đang ngồi xổm ở trong sân vùng với mẹ, La Gia Mẫn chơi quất và trang trí chậu cây, đây là hoạt động phổ biến nhất trên các con phố xung quanh tết xuân ở Quảng Đông, ngụ ý là "Cát tường như ý", "Đại cát đại lợi".
Trần Giang Hà đã sớm tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của Khương Diệc Xu, ông bà nội sau khi về hưu sống ở nước ngoài, mẹ La Gia Mẫn lúc còn trẻ là giáo viên của một trường học đặc biệt, sau đó thông qua thi công chức được vào ngành giáo dục, cha Khương Chí Hoa là cựu chiến binh, đã chuyển công tác và làm việc tại văn phòng đường phố, công việc bình thường, có nhiều tiền nhưng ít việc để làm, lại gần nhà, vợ con nhiệt kháng đầu, an nhàn cực kì.
Lúc này, cửa nhà Khương Diệc Xu mở rộng, Trần Giang Hà đứng ở cửa vào nhìn mẹ con hai người mấy lần, gõ cửa gây chú ý, sau đó cười hì hì đi vào, hỏi: "Cần con giúp một tay không?"
Trần Giang Hà vừa nói vừa thả đồ xuống, bắt đầu hỗ trợ, người trẻ tuổi tầm mắt phải rộng, vợ mình với mẹ vợ đang làm việc, không thể đứng một bên xem không giúp được.
"Cậu di chuyển mấy chậu cây được không?" La Gia Mẫn cười hỏi anh.
"So easy." Trần Giang Hà đáp được nhẹ nhàng: "Mọi người buông tay để cháu làm là được rồi."
Khương Diệc Xu với La Gia Mẫn nhìn anh nở một nụ cười, Trần Giang Hà làm việc tay chân rất lanh lẹ, nhanh và gọn đem chậu quất với những chậu cây nhỏ khác đều được sắp xếp, thuận tay thu dọn cành lá, tưới một ít nước, những chiếc lá xanh và quả vàng được nước làm ẩm, bỗng chốc hiện ra tràn đầy sức sống, trông rất thoải mái.
"Con gái, mắt nhìn người của con không tệ." La Gia Mẫn thì thầm vào bên tai Khương Diệc Xu.
Gò má Khương Diệc Xu ửng đỏ, nhìn Trần Giang Hà làm xong việc trên trán đổ lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mồ hôi cho anh.
Một lúc sau, La Gia Mẫn đi tới, một tay kéo con gái, một tay kia kéo Trần Giang Hà, ôn hòa nói: "Đi thôi, vào nhà."
"Lão Khương, Giang Hà đến rồi, đừng xem cổ phiếu nữa, đi vào nhà bếp nấu mấy món đi."
Sau khi vào nhà, La Gia Mẫn gọi một tiếng về phía phòng ngủ chính.
"Ai, đến rồi đến rồi."
Khương Chí Hoa ở trong phòng xem cổ phiếu vội vàng đáp lại, cười ha ha mở cửa đi ra, ánh mắt rơi vào trên người Trần Giang Hà, nghiêm túc đánh giá một phen, không hiểu sao lại có loại cảm giác đau lòng: Tiểu tử này làm sao dung mạo so với mình lúc còn trẻ còn muốn đẹp trai hơn một chút chứ?
Lại nhìn vợ mình lôi kéo tay của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của con gái ửng đỏ, lông mày rủ xuống.
Trong lòng Khương Chí Hoa càng đau đớn hơn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận