Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 618: Chỉ Đơn Giản Là Muốn Gặp Em

Chương 618: Chỉ Đơn Giản Là Muốn Gặp Em
Từ trước đến nay, phong cách của Trần Giang Hà chính là không đánh khi chưa có chuẩn bị, nên trước hết anh sắp xếp cho tổng giám đốc xinh đẹp Đàm Thiên Bình đi qua đó làm quen trước, sau đó mới tự mình đến Thượng Hải gặp mặt. Đã có chuẩn bị trước mà còn có thành ý thì sẽ không có vẻ đường đột hoặc lỗ mãng.
Để đảm bảo an toàn, bạn học cũ Hứa Bằng Trình cũng bị Trần Giang Hà đưa vào “Kế hoạch dự phòng” và để phó tổng giám đốc của Light Chaser, Đặng Vĩnh ra mặt mời chào.
"Sự nghiệp đang có tiến triển mạnh mẽ, tình cảm……. Ừm, mỗi ngày tiến bộ một chút xíu."
Trần Giang Hà rất lạc quan, dù hôm nay bị cô giáo Từ ngăn cấm làm bậy nhưng cũng thu hoạch được kha khá.
Có những kiểu con gái ngoài mặt nói không thèm để ý nhưng thật ra trong lòng rất quan tâm.
Cô giáo Từ chính là như vậy.
Về phần Khương Diệc Xu, Trần Giàn Hà sờ cằm suy nghĩ: “Nếu sau này muốn phát triển Voice chat ở nước ngoài thì bên cạnh mình cần có một trợ thủ với trình độ tiếng Anh xuất sắc mà phải hoàn toàn đáng tin cậy mới được.”
"Dì nhỏ và Diệc Xu đều là ứng cử viên thích hợp, nhưng trọng tâm sự nghiệp của dì nhỏ là thương mại điện tử xuyên biên giới, vẫn là Diệc Xu thích hợp nhất.”
Trần Giang Hà vừa suy nghĩ vừa lái xe về phía cổng đại học CUHK. Sau khi đỗ xe, anh lấy bệnh án từ trong ngăn để đồ ra, nghiêm túc lật đi lật lại mấy lần, sau khi xác định nội dung không có gì sai sót thì mới bỏ lại vào trong ngăn đựng đồ, cố ý chừa lại một khoảng hé mở.
"Tút..."
Trần Giang Hà gọi cho Khương Diệc Xu, chuông đổ một hồi, vốn dĩ cho rằng sẽ có tiếng nhắc nhở không gọi được, ai ngờ lại có người bắt máy.
"Alo."
Giọng của Khuong Nhiệt Xu nhẹ nhàng giống như bông tuyết rơi xuống đất.
"Anh muốn gặp em một lần."
Giọng Trần Giang Hà rất nặng nề.
"Em đang học." Khương Diệc Xu cũng nhỏ giọng trả lời, có thể cảm nhận được giọng Trần Giang Hà có chỗ không ổn nên nói thêm một câu: “Không phải hôm qua đã gặp sao?”
"Hôm qua là tình cờ gặp, không tính.” Trần Giang Hà phủ nhận.
"Ồ." Khương Diệc Xu ồ một tiếng, không phản bác nhưng cũng không đồng ý gặp mặt.
"Anh đang đợi em trước cổng.”
Trần Giang Hà chủ động nói: "Đợi hết tiết em có thể tới gặp anh, hoặc sau khi học xong nhắn tin cho anh, anh đến gặp em.”
Khương Diệc Xu đang nghĩ xem nên từ chối như thế nào nhưng Trần Giang Hà lại nói tiếp: “Quyết định vậy nhé, anh cúp máy đây, em yên tâm học đi, lát nữa gặp.”
“Tút tút tút."
Vừa cúp máy, trong lòng Khương Diệc Xu cũng rối loạn.
Gặp hay là không gặp, khó thật.
"Trước kia đều là em đợi anh, đổi lại lần này để anh chờ em.”
Trần Giang Hà ngồi dựa vào ghế lái, kiên nhẫn chờ.
Chờ từ ba giờ rưỡi chiều đến năm giờ, suýt chút nữa Trần Giang Hà đã ngủ quên trên xe, nhưng cũng chưa đợi được Khương Diệc Xu. Trong khoảng thời gian này trong điện thoại của anh có rất nhiều tin nhắn QQ, nhưng không có tin nào là từ cô.
"Vẫn phải tìm người hỗ trợ thôi.”
Trần Giang Hà lóe lên một suy nghĩ, cầm điện thoại lên đang muốn gọi điện cho dì nhỏ thì chợt nhìn thấy một nữ sinh ôm sách chạy ra cổng trường.
Sau khi ra ngoài cô nhìn xung quanh, đến khi thấy xe Trần Giang Hà thì hai mắt sáng lên, nhưng rất nhanh đã cúi đầu xuống.
Nữ sinh này trong rất trong sáng, gương mặt hơi đỏ ửng nổi bật hơn dưới ánh chiều tà. Mái tóc ngắn ngang vai cũng không che được hoàn toàn vẻ trong veo này mà nó giống như một đóa hoa sen còn đọng sương sớm trong hồ nước mùa hè, quyến rũ động lòng người. Cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt đơn giản, chỉ cần vừa đứng trước cổng trường đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Trần Giang Hà mở cửa xe đi ra đón cô, đến trước mặt mới phát hiện cô đổ rất nhiều mồ hôi. Giọt mồ hôi óng ánh thấm ướt xương quai xanh trắng nõn trông càng quyến rũ hơn.
Trần Giang Hà lấy khăn tay ra đưa cho cô.
Khương Diệc Xu siết chặt tay, có hơi ẩm ướt, cũng không biết là đổ mồ hôi do chạy tới đây hay cho khẩn trương khi nhìn thấy anh. Cô không nhận khăn tay mà ngẩng đầu lên hỏi một câu: “Anh tìm em có chuyện gì?"
"Không có việc gì." Trần Giang Hà lắc đầu, nói: "Chỉ đơn giản là muốn gặp em, có được không?”
"Có thể." Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhéo nhéo ngón tay, do dự nó: "Chỉ gặp một lần."
"Sau này không gặp nữa sao?" Trần Giang Hà hỏi.
"Ừm." Khương Diệc Xu cắn môi, cảm thấy khó khăn nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
"Có phải trong lần gặp nhau cuối cùng này anh có thể làm bất kỳ chuyện gì hay không?”
"Vâng."
Khương Diệc Xu vừa gật đầu nhưng cũng vừa cảm thấy không ổn, muốn nói không được nhưng lời chưa kịp nói lạ bị trần Giang Hà luồng tay ra sau gáy ôm vào lòng.
“Hồi còn cấp ba em cũng để tóc ngắn như thế:” Trần Giang Hà nói: "Đi xem phim với anh nhé."
"Được." Khương Diệc Xu cũng không có trông mong gì trả lời.
Trần Giang Hà đưa cô lên xe, theo thói quen giúp cô cài dây an toàn rồi quay đầu xe đi về phía rạp chiếu phim.”
Khi đến một siêu thị cách rạp chiếu phim không xa, anh dừng xe lại nói: “Anh xuống mua ít đồ ăn trước, em ngồi trong xe chờ anh một lát nhé.”
“Ừm." Khương Diệc Xu gật đầu.
Trần Giang Hà tháo dây an toàn xuống xe đi mua đồ.
Khương Diệc Xu chờ anh trong xe, cô bắt đầu mở sách ra nhưng phát hiện tinh thần có hơi mất tập trung nên đóng sách lại, khi nhìn lại thì thấy trong ngăn để đồ của xe có một đồ vật lộ ra ngoài.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận