Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 158: Anh Ơi, Tớ Vẫn Chưa Chuẩn Bị Xong

Chương 158: Anh Ơi, Tớ Vẫn Chưa Chuẩn Bị Xong
"Hi, người đẹp, em đang đợi anh sao?"
Khương Diệc Xu đứng ở dưới toà nhà ký túc xá hồi lâu, xung quanh có không ít nam sinh đang yên lặng nhìn cô, có người kiềm chế không được muốn đến gần bắt chuyện, nhưng chân trước vừa bước ra, lại bị một nam sinh cao lớn đẹp trai giành trước.
Trong tay người này cầm một đóa phù dung mới hái từ trên cây, cợt nhả ghé sát vào người Khương Diệc Xu, không đứng đắn nói: "Tiểu cô nương lớn lên thật đẹp, cực kỳ giống bạn gái mối tình đầu của anh, chúng ta thêm QQ đi, giúp anh tìm lại cảm giác mối tình đầu.”
“Cậu thật hư.” Khương Diệc Xu hơi ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói.
Cô đã gặp rất nhiều cách bắt chuyện như hỏi tên, hỏi số điện thoại, hỏi đường vân vân.
Người giống như Trần Giang Hà vừa mặt dày lại vừa vô lại đến gần muốn làm bạn trai người ta thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải, nếu đổi lại là người khác chắc chắn Khương Diệc Xu đã mắng to lưu manh.
Nhưng mà đây chính là Trần Giang Hà, trước kia khi gặp Khương Diệc Xu đều trực tiếp ôm cô vào ngực rồi nói chuyện, bây giờ đã thu liễm rất nhiều...
“Tôi hư chỗ nào, khen cậu đẹp cũng không được sao?”
Trần Giang Hà tỏ vẻ bất mãn với đánh giá của Khương Diệc Xu, đưa tay đặt đoá phù dung lên mái tóc của cô, cười nói: "Cười một chút, để anh đây nhìn kỹ nào.”
“Rất nhiều người nhìn.”
Khương Diệc Xu đỏ mặt, nhưng vẫn nghe lời hơi hơi mỉm cười.
Trần Giang Hà cũng cười hì hì nhìn cô.
Đoá hoa phù dung này nếu cài ở trên đầu nữ sinh khác, chắc chắn rất tục, tục không chịu được, nhưng nếu phối với mái tóc của Khương Diệc Xu thì lại không giống, những bông hoa đỏ thắm càng khiến cô trở nên thuần khiết, xinh đẹp và quyến rũ hơn.
Nhưng mà Trần Giang Hà cũng chú ý đến ánh mắt tràn đầy địch ý bắn ra từ bốn phía kia, nghĩ thầm rốt cuộc là do tính cách vặn vẹo hay là không còn đạo đức mà một đám học bá cứ đứng ở đây nhìn mình đùa giỡn hoa khôi trường của các người?
Các người đọc sách dưới đèn đường, thảo luận đề tài trên đường cái à?
Da mặt Trần Giang Hà dày, bị người vây xem cũng không sao cả.
Khương Diệc Xu thì khác, trên mặt không giấu được biểu cảm khẩn trương.
Trần Giang Hà tiến lên hai bước, giơ tay tháo đóa phù dung kia xuống, sau đó nhận lấy bánh ngọt từ trong tay cô, cười nói: "Tôi đói bụng rồi, hai ta tìm một chỗ không có người ăn bánh ngọt đi."
“Ồ.” Khương Diệc Xu gật gật đầu, vừa định cất bước thì thấy Trần Giang Hà ngồi xổm xuống.
“Tôi cõng cậu.”
Trần Giang Hà lúc xấu xa là một tên khốn kiếp, lúc dịu dàng cũng rất biết săn sóc.
“Hôm nay chân không tê...” Khương Diệc Xu nhỏ giọng nói.
“Chân không tê cũng lên, xem thử gần đây cậu có béo không.” Trần Giang Hà dùng giọng điệu không thể từ chối nói.
Mục đích anh làm như vậy, thứ nhất là để công khai chủ quyền, thứ hai là cảm giác khi lần trước cõng Khương Diệc Xu quả thực rất tuyệt vời, muốn trải nghiệm thêm vài lần.
Khương Diệc Xu làm theo.
“Ai ya, béo lên không ít nha.”
Trần Giang Hà không tốn chút sức cõng cô lên, ngoài miệng lại cố ý nói cô béo: "Bánh ngọt đêm nay cậu không có phần rồi, ăn nhiều đồ ăn có calo cao dễ làm cho người ta phồng lên đó.”
Khương Diệc Xu ghé vào trên vai anh, ngơ ngác nhìn sườn mặt của anh, sau đó nhẹ giọng nói cho anh biết: "Tớ chuẩn bị quà cho cậu.”
Sau khi Trần Giang Hà nghe nói như vậy, trong lòng rất vui vẻ, cũng không biết đủ mà hỏi thêm: "Sinh nhật ngoại trừ bánh ngọt và quà tặng, còn có bất ngờ nhỏ nào khác nữa không?"
“Cậu muốn cái gì?” Khương Diệc Xu hỏi.
"Tôi muốn cậu." Trần Giang Hà rất trực tiếp, nói xong bước còn nhanh hơn chạy, dáng vẻ vội vã lao đến rừng cây nhỏ.
“Quá nhanh rồi...” Khương Diệc Xu khẩn trương đến mức đầu lưỡi đều muốn xoắn lại.
Trần Giang Hà chạy một đoạn, thật sự dẫn cô vào rừng cây nhỏ, anh nhìn hoàn cảnh bốn phía, hài lòng thả cô xuống rồi hít một hơi.
Khương Diệc Xu dịu dàng giơ tay lau mồ hôi trên trán cho anh.
Trần Giang Hà nhìn cô, bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy cô, tựa sát vào cái cây bên người.
Động tác giơ tay lên của Khương Diệc Xu cứng đờ, thân thể giống như bị điện giật, cả người đều tê dại, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà ném bánh ngọt xuống đất, cầm đôi bàn tay ngọc thon dài của cô, cúi đầu muốn hôn lên môi cô, Khương Diệc Xu nghiêng đầu né tránh.
Trần Giang Hà lại nâng má cô lên, bốn mắt nhìn nhau, Khương Diệc Xu rút một tay ra chặn miệng anh: "Anh ơi... Tớ chưa chuẩn bị xong.”
Cô dùng giọng nói dịu dàng yếu ớt gọi một tiếng “anh”, Trần Giang Hà nghe mà tim đều muốn mềm ra.
Hai đời làm người, anh chưa bao giờ động tâm như thế.
“Tớ muốn hôn lên mắt cậu một chút.”
Trần Giang Hà hít sâu, ý nghĩ này của anh đã có từ rất lâu trước đó rồi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Vẻ mặt của Khương Diệc Xu vẫn thẹn thùng không thôi, bàn tay nhỏ bé mềm mại mặc cho Trần Giang Hà nắm ở lòng bàn tay, mười ngón tay đan chặt, dựa lưng vào cây đại thụ, tim đập như con hươu đang chạy loạn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận