Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 702: Cuộc Sống Đại Học Thật Tuyệt Vời

Chương 702: Cuộc Sống Đại Học Thật Tuyệt Vời
Trong lúc anh đang đi về phía trước thì dưới tán cây ngô đồng bỗng nhiên xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, dáng người thướt tha, cô hì một tiếng làm cho Trần Giang Hà bị dọa nhảy dựng. Anh còn tưởng là Garen lấy bảo kiếm ra chém mình.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới thì ra là thư ký nhỏ, Lâm Tư Tề.
Lâm Tư Tề thấy Trần Giang Hà bị dọa run người, cô xấu hổ đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi:
"Ông chủ, anh bị em dọa sợ hả?"
"Không có."
Trần Giang Hà vỗ ngực thư ký nhỏ, nói:
"Chỉ là em xuất hiện hơi bất ngờ mà thôi."
"Em đã nhìn thấy anh lúc anh còn ở tận đằng kia rồi, định cho anh một bất ngờ, không ngờ lại biến nó thành điều đáng sợ."
Lâm Tư Tề tỏ vẻ xin lỗi, kiễng chân, hôn nhẹ lên mặt Trần Giang Hà một cái, sau đó lấy một lọ sữa ra:
"Dạo gần đây anh thức rất khuya, thức khuya thường xuyên không tốt cho cơ thể. Tối nay, trước khi ngủ anh uống một chút sữa, ngủ một giấc thật ngon."
Trần Giang Hà nhận lấy lọ sữa, rất ấm áp, lọ sữa còn có mùi thơm thoang thoảng ở trên người thư ký nhỏ, anh hít sâu một hơi:
"Lúc nãy, có phải em đã đợi anh ở dưới ký túc xá rất lâu rồi không?"
"Không có."
Lâm Tư Tề lắc đầu:
"Em chỉ là khi đi ngang qua ký túc xá của nam đột nhiên nhớ tới anh, sau đó trùng hợp gặp được anh mà thôi."
Trần Giang Hà xoa bóp hai má trắng nõn của cô:
"Vậy thì em giải thích sao về việc lọ sữa này ấm như thế?"
Lâm Tư Tề cúi đầu:
"Mua riêng cho anh, hâm nóng trước rồi."
Trần Giang Hà hơi khiếp sợ nói:
"Đừng cúi đầu, có người..."
Lâm Tư Tề mím môi, cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, cô đã sớm quen với việc bị niết mặt này rồi.
"Em nhìn xem bên kia kìa, hình như là Lưu Tử Du và Tôn Thiên."
Trần Giang Hà giơ ngón tay lên chỉ về phía ngọn đèn ở phía đông sân bóng, ở đó có một đôi nam nữ đang đứng cách nhau ước chừng một cách tay, cả hai đang ngồi ôm lấy đầu gối của bản thân nói chuyện với đối phương.
Lâm Tư Tề theo bản năng nhìn qua bên đó.
"Đã lén hẹn gặp mặt rồi mà còn bảo trì khoảng cách?"
Trần Giang Hà phấn khích nhìn bọn họ, vừa cười hì hì vừa nhỏ giọng trêu ghẹo:
"Không phải nên làm như thư ký nhỏ nhà anh, ngồi lên trên đùi, giống mấy khối vuông xếp hình, lần lượt thay đổi vị trí hay sao."
Lâm Tư Tề nghe anh nói thế, gương mặt nở một nụ cười tươi giống như trăng khuyết, siêu ngọt ngào.
"Nhìn người bạn thân nhất của mình yêu đương khá thú vị."
Lâm Tư Tề ngoéo lấy một ngón tay của Trần Giang Hà.
"Đúng là rất thú vị."
Trần Giang Hà nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
"Cuộc sống đại học tuyệt vời thật."
Lâm Tư Tề nhìn về phía thắt lưng của anh.
"Đừng có hiểu lầm, đây là một câu cảm khái vô cùng đứng đắn."
Trần Giang Hà kịp thời sửa đúng.
"Ồ ~"
Lâm Tư Tề ghé sát lại tai của anh:
"Em mới học múa, bữa nào múa cho anh xem."
Trần Giang Hà cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, trong đầu tự động hiện lên một giai điệu.
"Một ánh mắt ở kiếp trước đổi lấy một lần gặp mặt ở kiếp này."
....
Tối hôm đó.
Số người ở trong phòng ký túc xá 414 vô cùng thưa thớt, ngoại trừ "người gác đêm" cố định ở trong phòng - Trương Khải, và người vừa mới đi vào - Trần Giang Hà, thì chẳng còn ai cả. Ba người Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng và Tôn Thiên đều không có ở trong phòng, ký túc xá có hơi quạnh quẽ.
"Giang Hà, trên đường trở về, cậu có gặp lão Lục không?"
Sau khi Trần Giang Hà đi vào trong ký túc xá, Trương Khải đặt quyển đề thi đang đọc xuống, bất chợt hỏi một câu.
Trần giang Hà gật đầu:
"Có gặp, đang ở cạnh Lưu Tử Du."
"Cái gì?"
Trương Khải cảm thấy vô cùng bất ngờ, anh vốn nghĩ rằng cho tới tận lúc tốt nghiệp đại học, mọi người vẫn sẽ luôn ế chung với nhau, không ngờ rằng ngay cả người không có khả năng kiếm được bạn gái nhất như lão Lục cũng thoát ế. Đối tượng còn là Lưu Tử Du - người được xem là toàn năng.
"Anh Khải, đừng gấp, trong sách cái gì cũng có, chăm chỉ đọc quyển đề của anh đi."
Trần Giang Hà cực kỳ không phúc hậu vỗ đùi Trương Khải, cười an ủi.
"Lời này của cậu chó nghe xong cũng phải lắc đầu."
Trương Khải nhịn không được mà lắc đầu, quyển đề trong tay này lạnh như băng, nào nũng nịu, mềm mại được như mấy em gái.
"Hầy, Giang Hà, cậu mua nhiều khu nhà cao cấp như thế ở bên ngoài rồi, tại sao vẫn quay về ký túc xá ngủ thế?"
Trương Khải khó hiểu, hỏi.
"Nhà ở bên ngoài muốn ở lúc nào cũng được, ký túc xá lại chỉ có thể ở được bốn năm, muốn quay lại ngủ một đêm thôi cũng khó."
Trần Giang Hà cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn máy tính của Lưu Đống Lương, lấy ra một điếu đưa cho Trương Khải, thuận tay mồi lửa cho anh:
"Cho dù trong tương lai có cơ hội được ở lại trường học, không có mấy người bạn như mọi người, cũng không thể tìm lại được cảm giác hiện tại."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận