Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 102: Cứ Tưởng Rằng Tầng Thứ Nhất, Kỳ Thực Chính Là Tầng Cao Nhất.

Chương 102: Cứ Tưởng Rằng Tầng Thứ Nhất, Kỳ Thực Chính Là Tầng Cao Nhất.
Nhưng mà đứng chung một chỗ với Lâm Tư Tề, năm cô gái này hơi có cảm giác như những chiếc lá tô điểm cho nhánh hoa hồng, tuy nói ngoại hình của Lâm Tư Tề không quá nổi bật nhưng lại rất giỏi trong việc ăn mặc, thêm vào với thân hình khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được, lúc cùng bạn bè cùng phòng sóng vai cùng nhau, cô ấy tuyệt đối là người thu hút sự chú ý nhiều nhất.
Sự thực cũng đúng là như thế, trong phòng 414, ngoại trừ Trần Giang Hà, ánh mắt của năm người còn lại, không hẹn mà cùng rơi vào trên người Lâm Tư Tề.
Đáng tiếc là, trong mắt Lâm Tư Tề có vẻ như chỉ có Trần Giang Hà, điều này có thể cảm nhận được từ tiếng gọi "Lớp trưởng" mà cô vừa gọi.
"Các anh đi ăn cơm à?" Lâm Tư Tề đi tới trước mặt Trần Giang Hà, ý cười dịu dàng hỏi.
"Ừm." Trần Giang Hà gật đầu một cái, thuận miệng vừa hỏi: "Các cô cũng vậy à?"
"Đúng rồi, cơm trong căng tin hai ngày nay có chút cứng rắn, mấy chị em thương lượng đi ra bên ngoài ăn để cải thiện đồ ăn." Lâm Tư Tề mỉm cười nói.
Lâm Tư Tề vừa dứt lời, Vương Viễn Bằng liền cười phát biểu: "Này không phải đúng dịp sao, hay là đi cùng với chúng tôi đi, hôm nay tôi mời khách, muốn ăn cái gì đều được."
"Hả?" Lâm Tư Tề nhìn Vương Viễn Bằng, không nói gì, năm người bạn cùng phòng cô mỉm cười, hiển nhiên đang chờ Lâm Tư Tề quyết định.
Mà Lâm Tư Tề rõ ràng là đang chờ Trần Giang Hà lên tiếng.
Trong phòng 414, Tôn Thiên với Lưu Đống Lương không biết nói gì, trong lòng tự nhủ Vương Viễn Bằng cậu đúng là chó, mấy ngày nay ở trong lòng luôn oán giận không có tiền, sao đột nhiên ở trước mặt Lâm Tư Tề, cậu lại đột nhiên hào phóng như vậy?
Tuy nhiên, bọn họ buồn bực nhưng cũng không muốn làm mất mặt Vương Viễn Bằng, bởi vì bọn họ cũng muốn đi ăn cơm cùng với phòng 711.
12 người vừa vặn tập hợp một cái bàn tròn lớn, nam nữ phối hợp, sung sướng gấp đôi, còn thú vị hơn cả việc vào quán net chơi game.
Thế nhưng, mọi người trong lòng đều hiểu, chuyện tốt như thế, Vương Viễn Bằng không có tiếng nói, nhất định phải là Trần Giang Hà quyết định.
"Hiện tại thời gian còn sớm, chúng tôi muốn đến quán net chơi game rồi mới đi ăn."
Một câu nói của Trần Giang Hà, trực tiếp khiến Lưu Đống Lương, Tôn Thiên với Vương Viễn Bằng bắt đầu nảy sinh cảm giác kích động muốn bóp chết anh.
Hiếm khi có được cơ hội cùng với em gái Lâm ăn một bữa cơm, cmn nó cậu giờ này mà còn nghĩ đến chơi game? Cậu đây thực sự là đàn ông no không biết đàn ông chết đói.
"Chơi game?"
Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái, sau đó cười hỏi: "Lớp trưởng gần đây đang chơi trò chơi gì? Mấy chị em ký túc xá chúng tôi đều chưa từng đi chơi net bao giờ, nếu không mang chúng tôi cùng đi chơi một chút được chứ."
"Cmn, cái này cũng được à?"
Lần này, Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng, Tôn Thiên cũng có chút há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng câu nói vừa rồi của trần Giang Hà đã là cảnh giới nằm ở tầng thứ nhất, không nghĩ tới anh là đứng ở tầng cao nhất!
"Ok, coi như ký túc xá nam nữ giao lưu với nhau, dẫn các cậu theo chơi."
Trần Giang Hà giải quyết dứt khoát.
Người trong ký túc xá hai bên đều tươi cười rạng rỡ. Ở trường đại học, ký túc xá nam và nữ kết bạn là chuyện bình thường, tuy nhiên địa điểm kết bạn thường là ở ký túc xá, ở đó có khá nhiều hạn chế.
Theo ý Trần Giang Hà, trước tiên anh đưa các cô gái đến quán net chơi vài giờ, sau đó cùng nhau ăn uống. Nếu sau bữa cơm, họ thực hiện thêm một số hoạt động khác, có khi họ sẽ sớm thúc đẩy được vài mối tình.
Đáng tiếc, trong ký túc xá 414, Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng và Tôn Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tư Tề.
Ban đầu, năm người đẹp còn lại của ký túc xá 711 hơi bị bỏ rơi.
Cũng may, Trần Giang Hà đã cẩn thận chèn Lý Tuấn giỏi ăn nói vào, lại yêu cầu Trương Khải, một cậu trai thành thật kể những câu chuyện thú vị về quê hương của anh ấy ở Giang Bắc. Sau khi trò chuyện một hồi, các nữ sinh đều cười vui vẻ, bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.
"Bằng Tử, vừa nãy cậu nói đãi khách à?"
Khi anh bước ra khỏi cổng trường, Trần Giang Hà lảo đảo đi đến chỗ Vương Viễn Bằng, nhỏ giọng hỏi anh ta.
"Khụ khụ."
Vương Viễn Bằng đang hút thuốc nhìn bóng lưng Lâm Tư Tề, sặc thuốc, cười nói: "Tam ca, có anh ở đây sao tôi dám ra vẻ sói đuôi to. Vừa nãy tôi không hiểu rõ tình hình, nên đã giả vờ thất bại trước mặt Lâm Tư Tề. "
"Lúc trước không phải cậu căm thù Lâm Tư Tề vì đùa giỡn với tình cảm của cậu sao? Sao bây giờ lại nịnh nọt rồi?" Trần Giang Hà cười hỏi.
"Tam ca, nhân sinh gian nan có một số chuyện đừng vạch trần ra." Vương Viễn Bằng nhả ra một vòng khói, nhỏ giọng thì thầm: "Bây giờ tôi nịnh nọt cô ta, chỉ để sau này ngủ với cô ta thôi."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận