Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 331: Trực Tiếp Đút Cơm Mềm Vào Miệng

Chương 331: Trực Tiếp Đút Cơm Mềm Vào Miệng
Mặc dù Trần Giang Hà biết cửa hàng TB của cô Từ buôn bán rất được, nhưng mà doanh thu một ngày vượt qua 100.000 tệ thì đúng là khủng bố thật. Hiện tại TB xứng danh máy làm ra tiền.
"Đúng thế."
Từ Chỉ Tích gật đầu, nói tiếp:
"Phía lãnh đạo nhà trường rất xem trọng dự án này, quyết định tách nó ra khỏi khu vực dành cho sinh viên lập nghiệp. Dùng cửa hàng trang sức nữ hiện tại của chúng ta làm gương mẫu, tập trung nâng đỡ việc bán hàng qua mạng. Sau này còn dự định mở chuyên ngành thương mại điện tử."
"Chuyện này..."
Trần Giang Hà sờ trán, thổn thức không thôi:
"Người với người chênh lệch lớn tới thế ư? Công ty Light Chaser của em đừng nói tới việc vào khu vực sinh viên lập nghiệp, em vừa tới cửa đã bị chặn lại."
"Đó là trước kia."
Từ Chỉ Tích cười, an ủi anh:
"Bây giờ đã khác xưa rồi, bây giờ cậu là phó thư ký học sinh của Đoàn Ủy của trường, mặt mũi của tôi còn chẳng lớn bằng cậu."
"Vậy sau này cô chẳng phải sẽ phải chịu bị em áp bách hay sao?"
Trần Giang Hà hỏi.
Từ Chỉ Tích nghe thấy thế liền cười, lặng lẽ nắm chặt lấy tay anh, nhỏ giọng nói:
"Áp bách thì áp bách, dù sao thì cũng đã bị cậu lừa tới tay rồi."
Giọng nói của Từ Chỉ Tích quá nhỏ, cho nên Trần Giang Hà nghe không rõ. Lúc anh nghiêm túc nhìn cô, thì cô lại như không có việc gì, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
"Lúc nãy có phải là cô đang nói xấu em không đó?"
Trần Giang Hà hỏi thử một câu để thăm dò.
"Không có."
Từ Chỉ Tích lắc đầu.
"Thật ư?"
Trần Giang Hà bán tín bán nghi, yên lặng nâng một tay lên.
Từ Chỉ Tích biết rất rõ khi anh giơ tay lên là muốn làm gì, hôm nay tâm trạng của cô không tệ, thế là chủ động kéo tay anh đến một cái lá nhỏ, nhắm mắt lại, cười, ưỡn ngực nói:
"Vì đêm nay cậu đã chạy bộ chung với tôi, cho nên thưởng cho cậu một phần thường có thời gian là ba giây."
"Ba giây quá ngắn."
Trần Giang Hà bĩu môi, nói:
"Em đếm."
"Đếm?"
Từ Chỉ Tích không hiểu anh muốn làm gì, cắn môi nói:
"Đếm nhiều nhất là tới ba, đếm tới ba liền ngừng, không được phép chơi xấu."
"Được."
Trần Giang Hà gật đầu.
"Một hai một."
"Một hai một."
"Một hai một."
Trở về ký túc xá đã là mười một giờ rưỡi đêm, ăn khuya không thành, suýt chút nữa đã ăn thịt cô giáo Từ dưới gốc cây đa lá nhỏ.
Đêm nay, anh em ở ký túc xá 414 hiếm khi không chơi nổ Kim Hoa, mà là nằm ở trên giường nói chuyện về kỳ thi cuối tháng, cùng với sắp đến cuộc sống sinh viên năm 2 đại học.
Trần Giang Hà không có ý định tham gia chủ đề này, tắm xong nằm ở trên giường, trong đầu vang vọng chính là câu nói "Lương tâm cao thượng là tốt" mà con chó trong phim truyền hình chống Nhật thường nói.
"Cuộc sống của sinh viên năm nhất thật tuyệt vọng, hi vọng đại học năm 2 sẽ không có vấn đề gì phức tạp."
Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ, điện thoại reo lên một tiếng nhận được tin nhắn.
Cầm lấy liếc nhìn, là Dương Uyển Oánh gửi tới.
"Trần tổng, tôi có một tin tức tốt nói cho cậu biết, cậu đã ngủ chưa?"
Trần Giang Hà trở mình một cái từ trên giường bò dậy, tinh thần tràn đầy đánh chữ tin nhắn: "Đương nhiên chưa, chúng ta đang ở thời đại mới, thanh niên sinh viên đại học đều là thức dậy so với gà sớm hơn, ngủ muộn hơn so với chó đầy hứa hẹn, hiện tại chính là thời điểm thức khuya đọc sách, làm sao tôi có thể ngủ được chứ?"
Dương Uyển Oánh nhận được tin nhắn, cười trả lời: "Vậy tôi có quấy rầy đến việc đọc sách của cậu không?"
Trần Giang Hà ngay lập tức trả lời: "Nếu như tin tức tốt của Dương tổng đáng giá, vậy thì không có gì to tát."
"Ha ha, cậu thực sự là vừa thú vị lại thực tế." Dương Uyển Oánh cười ha ha, cố ý bán cái chỗ hấp dẫn: "Tin tức này của tôi giá trị mười triệu nha."
"Thật không?" Trần Giang Hà đặc biệt bình tĩnh.
Dương Uyển Oánh vốn là muốn kích thích khẩu vị của hắn, nhìn thấy hắn chỉ trả lời hai chữ này, dứt khoát nói thẳng: "Đúng, sau khi phân tích sâu sắc về cậu và đoàn đội Light Chaser của cậu, công ty quyết định thêm mười triệu, cung cấp 40 triệu vòng thiên sứ đầu tư cho cậu.."
"Thụ sủng nhược kinh."
"Chúng tôi có thành ý như vậy, Trần tổng hẳn là cũng không cần phải tiếp tục căn nhắc chứ?"
"Cân nhắc vẫn phải là cân nhắc."
Trần Giang Hà vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, trong lòng anh rất rõ ràng, tiền của Hồng Nham capital thật ra là khoai lang bỏng tay, hiện tại cầm được càng nhiều, thì tương lai họ sẽ muốn nhận được số tiền lãi gấp hàng chục, thậm chí là hàng trăm lần.
Tuy nói Trần Giang Hà bắt được khoản đầu tư bỏ vốn này sau không hẳn liền có thể đi đến thành công, thế nhưng hắn không thể không cân nhắc đến lâu dài.
Nói cách khác, Trần Giang Hà có thể tiếp nhận tư bản dệt hoa trên gấm, lại không thể nào tiếp nhận được bọn họ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu không lúc thời khắc mấu chốt sẽ bị mắc kẹt.
"Tôi sẽ ở lại phía đông Quảng Đông trong một thời gian ngắn, nếu có thời gian, chúng ta có thể uống một ly cà phê." Dương Uyển Oánh kiên nhẫn trả lời tin nhắn.
"Được."
Trần Giang Hà không có từ chối, nhưng lại không nói khi nào rảnh.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận