Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 202: Cậu Đừng Vội

Chương 202: Cậu Đừng Vội
Tần Thiệu Hải thấy dáng vẻ cô giận không kiềm chế được, lại động viên khinh rẻ hề hề: “Đừng nóng giận, tôi vừa rồi đùa giỡn thôi, cậu cũng bị bệnh, tôi hẳn nên quan tâm cậu nhiều hơn, lát nữa nữ tiếp viên hàng không đến, tôi bảo cô ta làm chút nước ấm cho cậu uống.”
Hàn Thu Nhã không kiềm được nữa, ngẩng đầu lên khỏi chiếc bàn nhỏ với một tiếng nào, nắm quyền đập mạnh vào đùi Tần Thiệu Hải một tiếng bịch: “Uống nước nóng em gái cậu, cậu mau ngậm miệng lại, nếu không tôi mở cửa sổ máy bay, ném cậu ra ngoài.”
Bắp đùi Tần Thiệu Hải đau đến tê dại, người cũng đã tê rần: “...”
“Bốp bốp bốp.”
Tần Thiệu Hải vừa muốn làm ra một ít phản ứng, Trần Giang Hà ngồi hàng sau đưa tay vỗ anh ta.
“Sau vậy?” Tần Thiệu Hải nghiêng đầu nhìn về phía Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà tức giận nói: “Hai người nói chuyện nhỏ tiếng xíu đi, muốn gây gổ đến phòng vệ sinh mà ồn ào.”
“Ồ.”
Tần Thiệu Hải liếc nhìn Khương Diệc Xu tựa trên vai Trần Giang Hà an tỉnh ngủ, ồ một tiếng, cũng giống Hàn Thu Nhã vừa rồi nằm ở trên bàn nhỏ giả chết.
Hàn Thu Nhã nhìn thấy anh ta nằm xuống, mím môi, sắc mặt có chút phức tạp nghiêng đầu nhìn Trần Giang Hà, lại nhìn Khương Diệc Xu đang nằm trên vai anh, hít mũi một cái, trong lòng luôn có một cảm giác chua chát vẫy cũng không đi.
“Haizz, tại sao tôi cứ không nhìn được anh tốt với Diệc Xu đây.”
Hàn Thu Nhã lặng lẽ thở dài, trước kia cô luôn đặc biệt tự tin nhưng sau này kể từ khi Trần Giang Hà tốt hơn với Khương Diệc Xu, dần dần cô đã không tự tin như vậy nữa thậm chí có chút tự ti, cho nên giống như con nhím nói ra điều gì đều mang theo gai.
Chuyến đi thủ đô này, nói chung là rất thư giãn vui vẻ, mệt mỏi nhất là ngồi máy bay, trở lại ký túc xá 414 Trần Giang Hà ngay cả tắm cũng lười tắm đã ngã đầu liền ngủ một giấc đến trời sáng.
Ngày 4 tháng 1, kỳ nghỉ Tết Dương Lịch kết thúc, thị trường chứng khoán mở cửa trở lại.
“Năm mới cảm tưởng mới,” hai chỉ số chính Thượng Hải và Thâm Quyến mở cửa cao hơn, chỉ số Thượng Hải tăng cao mở cửa ở mức 52.71 điểm, theo đó bắt đầu phiên giao dịch ở mức 2728.19 điểm, tốc độ tăng đến thẳng 1.97%. Chỉ số sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến bắt đầu phiên giao dịch ở mức 6730.12 điểm, mở cửa cao hơn ở mức 82.92 điểm.
Giá thị trường tốt như vậy, Trần Giang Hà căn bản không cần mở tài khoản kiểm tra cổ phiếu, chắc chắn giá sẽ tăng.
11 giờ 30 sáng, Trần Giang Hà dẫn theo thư ký Lâm Tư Tề, đón xe đến tòa nhà chứng khoán Guotai Junan.
Lần đầu tiên đến đây để thảo luận về tài chính, nhân viên chịu trách nhiệm tiếp đón Trần Giang Hà chỉ là một cố vấn đầu tư sơ cấp, nhưng lần này thì khác, đăng ký tên xong, sau đó nói rõ mục đích đến, liền được mời đến phòng khách quý.
“Ông chủ, cậu bây giờ đã lợi hại như vậy rồi sao?”
Sau khi tiến vào phòng khách quý, Lâm Tư Tề nhìn ngắm xung quanh, rồi nhích lại gần bên tai Trần Giang Hà cười hì hì hỏi anh.
Nghe vậy, Trần Giang Hà mỉm cười lắc đầu: “Tôi một chút cũng không lợi hại, người ta là thấy thư ký trưởng của tôi đẹp, mới đặc biệt sắp xếp một nơi tốt để tiếp đãi tôi, hôm nay coi như là đang lợi dụng cậu vậy.”
“Chụt.”
Trần Giang Hà vừa dứt lời, bên tai truyền đến tiếng vang nhẹ, gò má chợt cảm thấy ẩm ướt.
“Tôi khen cậu một câu, cậu hôn tôi một cái sao?” Trần Giang Hà bỗng dưng kéo dài khoảng cách, cô thư ký hôn xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực ánh mắt nhìn thẳng, mặt không đổi sắc, hết nhìn đông tới nhìn tây, giả vờ cái gì cũng chưa có phát sinh.
Nghe nói như vậy, đôi mắt Lâm Tư Tề chợt lóe, nhìn về phía Trần Giang Hà, dí dỏm hỏi ngược lại: “Rất hợp lý, không phải sao?”
“Còn hợp lý sao?” Trần Giang Hà nhướng mày, nói: “Cậu đây lại dám phạm thượng, đặt ở cổ đại ít nhất 12 gậy, bộp bộp bộp đánh đến mông nở hoa.”
“Hừ.” Lâm Tư Tề hừ nhẹ một tiếng, bước đến cửa phong khách quý đóng lại, sau đó trở về bên cạnh Trần Giang Hà, quay người: “Dù sao hôn cũng hôn rồi, muốn đánh muốn phạt, tùy theo cậu.”
“Cậu đừng vội.”
Trần Giang Hà lấy điện thoại ra, nói: “Tôi sẽ viết một bản ghi nhớ để ghi lại chuyện này, trên đường về cậu đến của hàng bách hóa mua sợi dây.”
“Mua sợi dây để làm gì?” Lâm Tư Tề quay đầu hỏi anh, nhưng những lời này vừa hỏi ra, trong đầu cô liền đột nhiên văng ra bốn chữ “Treo ngược lên đánh”.
Đánh tôi cũng được đi, còn phải đi mua sợi dây…
Trần Giang Hà nhìn cô, cười hỏi: “Có phải cậu đoán được ý đồ của tồi hay không?”
“Ừ.” Lâm Tư Tề gật đầu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không tìm được lý do từ chối.
Lại nghe Trần Giang Hà mặt đầy hài lòng nói: “Rất tốt, làm thư ký phải có giác ngộ như vậy, bây giờ cậu đã nhập môn, nhưng đừng kiêu ngạo, một thư ký xuất sắc, chỉ cần một ánh mắt của ông chủ, cô ta cũng biết tiếp theo nên làm gì.”
“Vâng.” Lâm Tư Tề bắt chước giọng điệu của Trần Giang Hà trả lời anh.
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận