Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 217: Cậu, Chỉ Biết Ba Hoa

Chương 217: Cậu, Chỉ Biết Ba Hoa
"Cô ấy à, Khương Diệc Xu."
Trần Giang Hà thản nhiên trả lời câu hỏi của Từ Chỉ Tích, sau đó cười nói: "Lúc học trung học, toàn trường có khoảng mấy trăm nam sinh công khai hoặc thầm mến cô ấy, tôi không có tên trong đó."
Trần Giang Hà lời này nửa thật nửa giả, nhưng cũng không có nói dối, bởi vì anh rất rõ ràng, hiện tại nói dối, chính là đào hố cho sau này, nói dối một lần, tương lai khả năng dùng mấy trăm lời nói dối cũng đều không tốt, chẳng bằng chân thành một chút.
"Người đẹp, tên dễ nghe." Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng khen một câu: "Đoán chừng thành tích học tập cũng không tệ."
"Tôi nghi ngờ cô đang tự khen mình." Trần Giang Hà cười trêu chọc, thuận tiện nói chêm chọc cười: "Cô Từ, cô tốt nghiệp đại học nào?"
"Đại học Nam Xương." Từ Chỉ Tích mím môi, có chút rối rắm nói: "Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, ba mẹ cậu biết chắc sẽ không vui."
"Lớn tuổi thì sao? Nữ hơn một, mặc áo gấm, nữ hơn hai, có thể sinh con, nữ hơn ba, ôm gạch vàng, nữ hơn tư, có hỉ..."
"Dừng, đến đây là được rồi." Từ Chỉ Tích đưa tay che môi Trần Giang Hà.
"Cô không cần kêu dừng lại, em có thể đếm từ một đến ba ngàn." Trần Giang Hà cầm tay cô, cười hì hì nói.
"Cậu, chỉ biết ba hoa."
Từ Chỉ Tích trợn mắt oán trách, nhưng vẫn rất thích phương thức ở chung như vậy, cảm giác tựa như đêm qua xem quyển tiểu thuyết đô thị ngọt ngào kia, thoải mái, thú vị.
Trần Giang Hà nghiêng đầu nhìn chăm chú khóe môi cô, cợt nhả hỏi cô: "Cô giáo Từ, lúc cô nói chuyện len lén cười, thành thật khai báo, có phải đã động tâm với em không?"
"Cái gì?" Từ Chỉ Tích không chịu nổi anh trêu chọc trắng trợn như vậy, đỏ mặt đẩy anh ra nói: "Cậu mau ra ngoài, tôi muốn nghỉ trưa một lát."
"Có lầm không? Đây là phòng của em mà."
Trần Giang Hà đứng bất động, thầm nghĩ ở ký túc xá của cô, cô không cho em vào phòng ngủ của cô thì thôi, lúc này ở phòng em, cô lại đuổi em ra ngoài, điều này có hợp lý không?
"Ồ." Từ Chỉ Tích ồ một tiếng, mặt đỏ tai nóng hỏi anh:" Vậy tôi muốn nghỉ trưa, cậu nghỉ hay không nghỉ?"
"Đương nhiên." Trần Giang Hà gật đầu, thuận tay ôm cô, nói: "Tối hôm qua ngủ sô pha làm thắt lưng em đau, vừa lúc ngủ trưa giãn gân cốt lại một chút, giường của em đủ lớn, ngủ hai người hoàn toàn không thành vấn đề."
"Không, không thể ngủ chung, nào có phụ nữ lần đầu tới cửa cứ như vậy..."
Từ Chỉ Tích thẹn thùng đẩy anh ra: "Cậu ra ngoài ngồi một lát, tôi nghỉ ngơi mười mấy hai mươi phút là được."
"Hai mươi phút ngắn như vậy, ôm một cái đã qua, không cần phiền toái."
Trần Giang Hà cúi người xuống, trở tay ôm lấy Từ Chỉ Tích.
"Cậu..."
Từ Chỉ Tích suýt nữa kêu ra tiếng, lại sợ bị chú dì bên ngoài nghe thấy, vội vàng đưa tay che môi, vẻ mặt khẩn trương nhìn Trần Giang Hà.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Trần Kiến Quốc: "Lệ Hoa, tối nay anh muốn ăn khoai môn, chúng ta đi đào một chút."
"Được." Trịnh Lệ Hoa đáp lại một câu.
Sau đó tiếng bước chân sột soạt, càng lúc càng xa.
"Ba mẹ đi rồi, hiện tại trong nhà chỉ có hai chúng ta."
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, ôm Từ Chỉ Tích lên giường, cúi đầu nhìn cô, nói: "Nhắm mắt lại, cho cô xem một bảo bối."
"Không nhìn... " Từ Chỉ Tích cảm thấy lời này của anh không đứng đắn.
"Trước tiên cậu nói cho tôi biết, thời trung học, có từng yêu đương hay không?"
Từ Chỉ Tích cố tình tìm đề tài, dời đi lực chú ý của anh.
"Không có." Trần Giang Hà rất quyết đoán lắc đầu.
Anh nói thật, thời trung học viết rất nhiều thư tình cho Khương Diệc Xu, đều giống như Kinh Kha đâm Tần Vương, có đi không có về.
"Tôi cũng không có." Từ Chỉ Tích chủ động đem tình huống của mình nói cho anh biết:
"Tôi lúc học tiểu học, trung học cơ sở có rất nhiều nam sinh theo đuổi, viết thư tình, thổ lộ, lên trung học phổ thông, đại học, thư tình rất nhiều, cũng rất ít người theo đuổi trực tiếp, sau khi tới Quảng Đông làm phụ đạo viên, người thầm mến tôi rất nhiều, dám trực tiếp thổ lộ, chỉ có một mình cậu."
Trần Giang Hà trừng mắt, bất quá nghĩ lại, giống như cũng có chút hợp lý, đây là đỉnh cấp nữ thần miêu tả chân thật.
Giống như một vị thần tiên tỷ tỷ nào đó trong giới giải trí trong nước, lúc tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, nói thẳng mình độc thân nhiều năm, hơn nữa không ai theo đuổi.
Thật kinh khủng.
"Ôi, hình như tiện nghi cho tên khốn kiếp nhà cậu rồi." Từ Chỉ Tích sâu kín thở dài, hai tay nâng gương mặt Trần Giang Hà, nói. "Nhưng mà tôi cũng không thua thiệt, gia hỏa hư hỏng, còn rất được người ta yêu thích."
"Cô Từ, cô đang dụ dỗ em."
Trần Giang Hà trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
"Ưm~"
Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng nhắm hai mắt lại, vừa mới bắt đầu còn hơi có kháng cự, dần dần liền trầm tĩnh lại, ôm cổ đáp lại.
Thật lâu sau.
Từ Chỉ Tích thở dốc, đưa tay nhẹ nhàng đấm ngực anh: "Đã nói nghỉ trưa, cậu lại nhân cơ hội khi dễ tôi."
Trần Giang Hà nắm lấy tay cô, cười nói: "Đây là khi dễ cái gì? Khi dễ chân chính còn chưa bắt đầu đâu."
"Hả?" Từ Chỉ Tích ngưng mắt nhìn anh.
Chỉ thấy Trần Giang Hà từ trong túi lấy ra một vật nhỏ màu trắng bạc, tiện tay xé ra, xì một tiếng vang nhỏ.
"Cái này..." Từ Chỉ Tích ánh mắt không chớp nhìn anh, hai chân giật giật, do dự có nên đem "Phòng Lang Thuật" thi triển ra hay không.
"Đậu má, đồ chơi này... Có chút hố."
Lại thấy vẻ mặt Trần Giang Hà buồn bực ném đồ vừa mới mở xuống đất.
Ba cho đồ chơi này, rõ ràng chất lượng không vượt qua kiểm tra, xé mở bao bì, "bong bóng" bên trong vậy mà cũng bị tổn hại theo.
Từ Chỉ Tích trong lòng buông lỏng, cắn cắn môi nói: "Trần Giang Hà, chúng ta... không nên đi quá nhanh đến bước đó, được không?"
"Hả?" Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái.
Từ Chỉ Tích ngẩng đầu hôn lên mặt hắn, giải thích: "Nhà của tôi rất nghiêm, phụ nữ Giang Tây đều rất bảo thủ, tôi cũng như thế, lớn lên ở nội địa, không cởi mở như Quảng Đông."
"À "Trần Giang Hà ồ một tiếng, tuy buồn bực, nhưng Từ Chỉ Tích giải thích với anh như vậy, anh thật sự có thể tiếp nhận.
Bây giờ là năm 2007, các cô gái lớn lên trong nội địa quả thật tương đối bảo thủ, hơn nữa Từ Chỉ Tích lại là phụ đạo viên đại học, ở cùng một chỗ với Trần Giang Hà, trong lòng có một cái hố "luân tràng xã hội", nhất thời không bước qua được cũng tương đối bình thường.
"Cậu có phải có chút khó chịu hay không?"
Từ Chỉ Tích mím môi, ngượng ngùng hỏi anh.
"Đúng vậy, khó chịu." Trần Giang Hà ý vị thâm trường thở dài.
Từ Chỉ Tích hít sâu một hơi, do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Vậy cậu nằm xuống đi, tôi, tôi giúp cậu…"
Một ngàn chữ tiếp theo đã được lượt bớt.
Trần Giang Hà trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đời này lần đầu tiên trải nghiệm hạng mục dưỡng sinh chăm sóc sức khỏe, lại xuất phát từ tay phụ đạo viên Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích hiển nhiên là người mới, lúc thao tác, nghiêng mặt, mím môi, ánh mắt khép hờ ngượng ngùng nhìn, lòng bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi, động tác ôn nhu như là kẹo bông gòn bọc gậy gỗ, khi thì bồng bềnh, khi thì co rút nhanh.
Lúc chặt như ở đám mây, lúc lỏng như rơi xuống sơn cốc, cái này lúc cao lúc thấp, một lên một xuống đỉnh cấp hưởng thụ, giằng co chừng hai mươi phút đồng hồ, cuối cùng Trần Giang Hà bỗng nhiên run lên, chợt nâng người lên, hung hăng ôm chặt Từ Chỉ Tích.
"Cô Từ."
Trần Giang Hà thở hổn hển, hôn lên môi Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích hai má đỏ đến bên tai, ngượng ngùng đến không biết nên làm gì đáp lại, chỉ là tùy ý anh ôm lấy hôn môi, hô hấp đan xen, phá lệ nóng rực.
Thật lâu sau.
Tách đôi môi ra.
Trần Giang Hà đưa tay thăm dò tim Từ Chỉ Tích, vừa cười vừa nói: "Cô Từ, tim cô đập thật nhanh."
"Tôi khẩn trương nha." Từ Chỉ Tích cầm tay Trần Giang Hà, oán trách nói: "Đều tại cậu, chỉ biết khi dễ người, tuyệt không thành thật."
Trần Giang Hà cười cười: "Được rồi, trách em trách em, đi lấy khăn giấy, dọn dẹp chiến trường."
"A." Từ Chỉ Tích a một tiếng, đứng dậy lấy giấy cuộn trên bàn sách tới, lau tay và ga giường, sau đó cẩn thận thu dọn Tiểu Trần Giang Hà một phen, đỏ mặt len lén ném khăn giấy vào thùng rác, lại đi đến phòng bếp rửa tay.
Rửa tay xong trở lại phòng ngủ, Từ Chỉ Tích do dự nói với Trần Giang Hà: "Chút nữa tôi nên về trường, ngày mai ngồi xe chú về quê Giang Tây."
"Vội như vậy sao?" Trần Giang Hà liếc nhìn cô một cái, giữ lại nói: "Ăn cơm tối xong rồi đi, em đưa cô về."
"Không cần, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ở bên ba mẹ nhiều một chút, lát nữa tôi đón xe về trường là được."
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng lắc đầu, tuy nói trên mặt đỏ ửng chưa rút, nhưng khẩn trương cùng rung động trong lòng đã bình phục lại, lúc này rời đi là tốt nhất, buổi tối nữa không chừng sẽ qua đêm ở đây.
Nếu buổi tối ngủ chung giường với Trần Giang Hà, cô gần như có thể dự liệu được sẽ xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, vậy em đưa cô ra ngoài đón xe."
Trần Giang Hà xoay người đứng lên, tiễn cô ra cửa.
Trước khi rời đi, đặc biệt đi tạm biệt Trần Kiến Quốc, Trịnh Lệ Hoa đang đào khoai môn.
"Trở về đi."
Lúc ngồi lên xe taxi, Từ Chỉ Tích vẫy vẫy tay với Trần Giang Hà, đã thấy anh đặt mông ngồi vào, nói: "Cô trở về một mình, em không yên tâm."
"À." Trong lòng Từ Chỉ Tích ấm áp, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Sau khi Trần Giang Hà đưa cô Từ an toàn về Đại học tài chính Quảng Đông, gọi điện thoại về nhà báo bình an, cũng không vội trở về, ở ký túc xá đợi đến ngày 1 tháng 2, bên Trung Đại chính thức nghỉ, anh liền đi tới Trung Đại hội hợp với Khương Diệc Xu.
Đến đại học thành phố mới phát hiện, thì ra các sinh viên trong vòng này trên cơ bản đều nghỉ ngày 1 tháng 2.
Lúc này cửa đông Trung Đại, tựa như lúc trước huấn luyện quân sự lần đầu tiên bạn học tụ hội như vậy, Tần Thiệu Hải, Trương Minh Kiệt, Đường Phàm, Lý Lỗi, Trương Hiểu Manh, Cao Bối Bối đều ở đây, còn có Từ Thiên Hà "Đường xa mà đến" Thẩm Tòng Nhung, mọi người tụ cùng một chỗ, thảo luận vừa mới kết thúc kỳ thi cuối kỳ, cùng với sắp xếp kì nghỉ đông.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận