Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 624: Em Không Nên Đến

Chương 624: Em Không Nên Đến
"Chết tiệt, Giang Hà, cậu đồ không thành thật này! Nhớ lại năm đó lúc chúng ta lập đội đi tiệc tối ở học viện âm nhạc Tinh Hải, cậu còn là tên tiên phong sát gái của phòng ký túc xá 414 chúng ta đó.”
Lưu Đống Lương rầu rĩ nói: "Kỳ thật gọi điện thoại cho cậu, tôi còn có một chuyện rất thú vị muốn nói, nhưng thái độ vừa rồi của cậu làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của tôi, tôi quyết định giữ bí mật.”
“Có chuyện gì thì mau nói, cẩn thận tôi bay về ký túc xá ký đầu anh." Trần Giang Hà không kiên nhẫn nói.
“Tôi coi cậu là anh em tốt, cậu lại muốn bắt nạt tôi à?”
Lưu Đống Lương giả bộ kinh ngạc, sờ sờ trán nói: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có một học đệ đang đứng dưới ký túc xá dơ biểu ngữ, nói cậu ỷ thế hiếp người, còn nói cậu và cô giáo Từ…"
“Con mẹ nó!”
Lưu Đống Lương còn chưa nói xong, Trần Giang Hà đã đập mạnh một cái lên bàn, cúp điện thoại, đi ra khỏi văn phòng.
“Mẹ kiếp, những sinh viên năm nhất này thật lợi hại, vừa mới đến đã xô xát với tổng giám đốc Trần rồi.”
“Đâu chỉ xô xát, tên nhóc đó còn giơ biểu ngữ ở tầng dưới ký túc xá giận dữ chỉ trích Trần Giang Hà, còn lôi kéo cả cô Từ, tương đương với lời tuyên chiến trực tiếp rồi.”
“Lợi hại như vậy sao? Đi đi đi, đi xem náo nhiệt.”
Sinh viên năm nhất giương biểu ngữ tuyên chiến với Trần Giang Hà, một nhân vật nổi tiếng trong trường, cuộc sống của sân trường vốn dĩ yên ả nay bỗng chốc trở nên bồn chồn.
Mới đầu rất nhiều nam sinh chán nản chỉ đứng ở trên ban công nhìn xuống, đợi khi Trần Giang Hà dẫn người từ cửa sau của học viện chạy vào, những người này đột nhiên hưng phấn, chạy xuống lầu đi xem náo nhiệt.
Đám nam sinh vừa đi, thì ký túc xá nữ sinh cũng bắt đầu hành động, chỉ mấy phút ngắn ngủi, tầng dưới căn hộ số 6 đã chật kín người.
Mọi người đều tưởng rằng Trần Giang Hà dẫn người đến, chắc chắn sẽ có động tác lớn.
Không ngờ sau khi tổng giám đốc Trần đến nơi liền đứng nhìn biểu ngữ, giơ tay lên tán thành với sinh viên năm nhất Lê Doãn Huy, đang đứng ở dưới nắng giơ cao biểu ngữ, sau đó anh dẫn các anh em của mình đến cây đa to đối diện ký túc xá, hình như anh cũng là tới tìm chỗ ngồi xuống như để xem náo nhiệt.
“Chỉ như vậy?”
Tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác.
Một lúc sau, một thanh niên với mái tóc nhuộm trắng, dáng đi du côn, ánh mắt cương quyết, tay trái cầm dao, tay phải cầm mấy trái dưa hấu lớn, hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt của Trần Giang Hà.
“Anh Huy.”
Hai sinh viên mới cầm biểu ngữ đi cùng với Lê Doãn Huy nhìn thấy người thanh niên tóc trắng ở đối diện, hai chân bất giác run lên.
“Đừng sợ, nhiều người nhìn như vậy, cho Trần Giang Hà mượn mười lá gan, hắn cũng không dám động thủ.” Vẻ mặt của Lê Doãn Huy trấn định nói.
Hình như để kiểm chứng tính chính xác lời nói của hắn, Trần Giang Hà ngồi ngay tại chỗ bổ dưa và ngồi ăn cùng các anh em dưới bóng cây.
“Ôi trời, vẫn hổ tổng giám đốc Trần, sinh viên năm nhất đứng dưới nắng giơ biểu ngữ mắng anh ta, anh ta vẫn bình tĩnh ngồi ở dưới bóng cây ăn dưa, vậy mới là lão đại chứ?”
Các sinh viên đại học xem náo nhiệt đều cảm thấy có chút ấn tượng trước sự thao túng của Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà ăn xong mấy miếng dưa, liền giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Chu Kình Phu thấy vậy, theo bản năng nắm chặt con dao dưa hấu ở trong tay, chỉ chờ lão đại lên tiếng, chuẩn bị xông lên chém.
Chỉ có điều, sau khi Trần Giang Hà xem xong đồng hồ, ánh mắt liền dời đi nơi khác, rất nhiều sinh viên vây xung quanh xem cũng dời lực chú ý.
Từ Chỉ Tích đến rồi.
Có những người, cho dù xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, cũng đều là tiêu điểm của tất cả mọi người, ví dụ như cô Từ, không chỉ ngoại hình và vóc dáng vô cùng nổi bật, mà khí chất cũng rất thoát tục, vẻ đẹp tỏa ra từ trong ra ngoài, thật sự giải thích được thế nào là vẻ đẹp tự nhiên.
“Trần Giang Hà!”
Từ Chỉ Tích đi đến trước mặt Trần Giang Hà, gọi anh một tiếng giống như là điểm danh lên lớp.
“Có anh.”
Trần Giang Hà rất nể mặt mũi mà giơ tay lên, và đáp lại bằng một nụ cười vui tươi.
Từ Chỉ Tích hơi ngạc nhiên, nhìn xung quanh, do dự tiến lại gần hỏi, “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện tình cảm của chúng ta bị lộ rồi, bây giờ cả trường đều biết chuyện của chúng ta.” Trần Giang Hà nhỏ giọng nói vào tai của cô.
Từ Chỉ Tích trừng to mắt, “Đứng đắn một chút.”
“Rất là đứng đắn mà.” Trần Giang Hà nhún nhún vai, bất lực nói, “Sự việc đã trở nên lớn như vậy, chúng ta không làm người yêu thì không được rồi, bao nhiêu người đang nhìn đó.”
“Em không nên đến.” Từ Chỉ Tích ảo não nói.
“Em là lo lắng anh bị đánh nên mới đến đây sao?” Trần Giang Hà cười hỏi.
Từ Chỉ Tích không để ý đến anh.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận