Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 123: Em Sợ Em Không Khống Chế Được Bản Thân

Chương 123: Em Sợ Em Không Khống Chế Được Bản Thân
Anh nói xong liền đi xuống dưới nhà bếp, vô cùng tự nhiên cầm chiếc tạp dề mà Từ Chỉ Tích thường xuyên dùng khi nấu ăn mặc vào, im lặng bật bếp mở lửa, bận rộn nấu nướng.
Từ Chỉ Tích vốn định giúp đỡ, nhưng mà thấy anh thành thạo, chuyên nghiệp như là một người đầu bếp thật sự, thì an tâm vứt bỏ ý định hỗ trợ anh.
Cô đi rửa mặt, sau đó ngồi trên ghế sô pha tiếp tục xem bóng rổ, thỉnh thoảng nhìn về phía nhà bếp, nhìn dáng vẻ Trần Giang Hà bận rộn, khóe môi không tự chủ được mà hơi cong lên.
Bộ dạng khi nghiêm túc làm việc của tên nhóc xấu xa này đẹp trai thật.
Sau đó không lâu, mùi thơm của thức ăn từ trong nhà bếp truyền tới phòng khách.
Từ Chỉ Tích ngửi thấy mùi thơm, lập tức đi tới nhà bếp hỏi:
"Phục vụ, mì xong chưa?"
"Đến đây, đến đây."
Trần Giang Hà nhanh chóng bưng một tô mì sợi nóng hổi đi tới, cười nói với Từ Chỉ Tích:
"Đây là mì sốt cà chua trứng nổi danh nhất tiệm, ăn không ngon không lấy tiền."
"Phụt."
Từ Chỉ Tích buồn cười, cô vốn chỉ định trêu anh một câu mà thôi, không ngờ Trần Giang Hà lại phối hợp tốt như thế, hơn nữa món mì sốt cà chua trứng này sắc hương đều đủ, nhìn trông rất ngon miệng.
"Đừng cười ngốc nữa, nếm thử xem."
Trần Giang Hà đặt tô mì xuống bàn, đưa đũa cho cô.
Từ Chỉ Tích cầm lấy đôi đũa, cúi người thổi nhẹ vài cái, sau đó nếm thử một miếng nhỏ, nheo mắt lại:
"Mùi vị không tệ, ngon, cực kỳ ngon."
"Có câu khen này của cô, thì dù có nấu cơm cả một đời cũng xứng đáng."
Trần Giang Hà cười nói.
"Lại chọc tôi."
Từ Chỉ Tích mấp máy môi, nói xong liền cúi đầu ăn mì, không để ý tới anh nữa.
Không thể không nói, khả năng nấu ăn của Trần Giang Hà thật sự rất tốt, mì sợi ngon, cà chua cũng ngon, trứng cũng ngon, một bát mì sốt cà chua trứng bình thường lại được anh làm ra một vị không tầm thường. Cô vốn dĩ nghĩ rằng một tô mì lớn như thế mình chắc chắn sẽ ăn không hết, nhưng nào ngờ rằng sau khi ăn xong, cô còn muốn liếm một chút nước sốt còn lại.
"Cô Từ...đừng liếm, chúng vô tội, có muốn liếm thì liếm tôi này, tôi chịu được."
Trần Giang Hà quan sát cô rất kỹ cho nên thấy được động tác nhỏ của Từ Chỉ Tích, không chỉ thấy được, còn trêu chọc.
"Cậu qua đây."
Từ Chỉ Tích đặt đũa xuống, ngoắc ngón tay.
"Hửm?"
Trần Giang Hà không hiểu lý do, cảnh giác tiến lại gần.
Anh chỉ thấy Từ Chỉ Tích đưa tay lên xoa nước sốt còn dính trên miệng mình, sau đó bôi nó lên trên mặt Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà giật mình.
"Không phải nói là chịu nổi sao, chỉ thế mà không chịu nổi rồi à?"
Từ Chỉ Tích chế nhạo anh.
"Không có, em còn tưởng cô định chủ động hôn em chứ, chỉ thế thôi à?"
Trần Giang Hà lấy lại tinh thần, đưa tay xoa mặt, có chút tiếc nuối nói.
"Nghĩ đẹp quá, ai muốn chủ động đi hôn tên khốn như cậu."
Từ Chỉ Tích nhướng mắt, dọn dẹp lại bàn, đi xuống dưới nhà bếp rửa chén.
"Thực ra có rất nhiều người muốn hôn em, chủ yếu là do em là người quá chính trực, cho nên không có quan hệ đặc biệt tuyệt đối sẽ không hôn."
Trần Giang Hà vừa cười, vừa nói.
Từ Chỉ Tích nghe thấy thế, cơ thể vô thức run lên, nhưng không có phản ứng gì nữa cả, cô mở lớn vòi nước, tiếp tục rửa chén.
"Cô Từ, em còn có việc phải làm, em đi làm đây. Gần đây trời trở lạnh, nhiệt độ giảm xuống khá nhiều, lúc đi ra ngoài cô nhớ mang theo áo khoác, giữ ấm cơ thể."
Trần Giang Hà không ở lại ký túc xá của cô quá lâu, nói xong liền đứng dậy định ra ngoài.
"Nè, chờ đã."
Từ Chỉ Tích bỗng nhiên xoay người, kêu anh lại.
"Không nỡ để em đi?"
Trần Giang Hà không đứng đắn hỏi lại.
Từ Chỉ Tích không trả lời, cất bước đi vào trong phòng ngủ, một lát sau lấy ra một chiếc áo khoác hoàn toàn mới đi tới trước mặt Trần Giang Hà, nói:
"Cái áo này vốn tôi mua cho cha tôi, nhưng ông ấy cảm thấy nó quá trẻ trung, không phù hợp, cho nên...cậu được lời đấy."
"Vậy à?"
Trần Giang Hà nở một nụ cười không hề có chút tử tế nào, nghĩ thầm cha vợ quả thực là có phúc, nuôi được một cô con gái xinh đẹp, hiếu thảo như thế.
"Cậu cười cái gì."
Từ Chỉ Tích không hiểu sao có chút thẹn thùng.
Trần Giang Hà không cười nữa, trực tiếp đưa tay ra nhận lấy cái áo khoác kia, không hề khách khí chút nào khoác nó lên, đi đến chiếc gương cách đó không xa soi. Anh cảm thấy chiếc áo này dường như được sinh ra để dành cho mình vậy, mức độ đẹp trai lại được tăng thêm một bậc.
Từ Chỉ Tích cũng quan sát anh, thấy anh đứng bất động trước gương, lúc này mới phát hiện Trần Giang Hà xuyên qua gương nhìn cô.
Hai gò má Từ Chỉ Tích đỏ lên, xoay người đi tới bồn rửa chén, cúi đầu rửa lại đống chén kia một lần nữa.
Cho tới khi cô nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch, Trần Giang Hà đóng cửa lại, cô mới xoay người, nhìn về phía chỗ cửa.
...
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận