Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 226: Đếm Tiền Đến Bong Gân.

Chương 226: Đếm Tiền Đến Bong Gân.
Trên đường về nhà, điện thoại nhẹ nhàng vang lên một tiếng nhỏ, Trần Giang Hà móc ra liếc nhìn, nhận được tin nhắn số liệu hiệu suất từ Tiểu Dung.
Trần Giang Hà đơn giản xem lướt qua một lần, cảm thấy có chút không đúng, lấy ra một điếu thuốc đốt, hút vài hơi lại nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm không phải mình đã nói rồi sao? Trong lúc nghỉ đông mọi người không cần quá liều, thỉnh thoảng chơi đùa một chút đều được, dù có kéo dài bao lâu thì hiệu suất cũng không hề giảm sút mà còn được cải thiện đôi chút.
Trong đó, có ba người có thành tích nổi bật nhất.
Chu Triết Phong, đã ký 32 hợp đồng trong tuần này và 6 hợp đồng trong một ngày.
Lý Tuấn, đã ký 25 hợp đồng trong tuần này và ký 5 hợp đồng chỉ trong một ngày.
Diệp Tiểu Dung, đã ký 18 hợp đồng trong tuần này và ký 3 hợp đồng trong một ngày.
Sau đó chính là đám người Ngô Trung Hoa, Đường Nguyệt đình, Tô Văn Bân.
Trần Giang Hà vốn tưởng rằng sau kỳ nghỉ đông, sinh viên đại học làm bán thời gian đều sẽ bỏ gánh về nhà, không nghĩ tới về nhà chỉ là một phần nhỏ, phần lớn những người có thành tích cao nhất đều chủ động ở lại chạy nước rút cuối năm.
Chỉ có ông chủ Trần nghỉ lễ ở nhà ăn uống vui chơi, tán gái kiếm tiền hai cái đều không làm lỡ, trong lòng còn có chút ghét bỏ các nhân viên làm việc quá nỗ lực, hiệu suất làm việc quá xuất sắc.
Đương nhiên, cái này cũng là một phần trong kế hoạch của Trần Giang Hà.
Một mặt, anh muốn dùng kỳ nghỉ đông này để kiểm tra chất lượng của đoàn thể, một đội xuất sắc đều có thể hoạt động hiểu quả bất kể là còn lại ai.
Mặt khác, Trần Giang Hà muốn thông qua kỳ nghỉ tạo chút áp lực cho công ty 9527, miễn cho lãnh đạo cấp cao không biết tiến thủ, muốn bắt hắn khai đao làm nội đấu.
Không nghĩ tới đoàn thể phía dưới lại xuất sắc như vậy, thành tích thi đua bùng nổ như vậy, cứ theo đà này, tính toán không được bao lâu, vị trí quản lý khu vực của Hoàng Thế Hiền sẽ giữ không được, đồng thời ba khu vực Phiên Ngu, Bạch Vân với Lệ Vịnh cũng nên nhường lại cho Trần Giang Hà rồi.
"Lão Hoàng, đừng trách tôi không tử tế, tôi chỉ là muốn thực hiện tâm nguyện của ông là trở thành quản lý của tập đoàn Nhu Mễ càng sớm càng tốt mà thôi."
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, nhớ đến cuộc đối thoại của hai người trước tòa nhà Light Chaser, trong lòng hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào khi ép Hoàng Thế Hiền ra ngoài, sở dĩ một số giám đốc điều hành có ý kiến với Trần Giang Hà, là vì Hoàng Thế Hiền ở sau lưng khẳng định xuất lực không ít.
"A Hà, tại sao trở về được muộn như vậy, Tiểu Khương đâu?"
Về đến nhà, Trịnh Lệ Hoa vẻ mặt quan tâm hỏi.
"Con đưa cô ấy về nhà rồi." Trần Giang Hà cười trả lời.
"Ồ, ăn cơm tối chưa?" Trịnh Lệ Hoa lại hỏi.
"Ăn rồi, xế chiều đi thăm thầy Chu giáo viên chủ nhiệm cấp ba, đã ăn tối ở nhà thấy ấy rồi." Trần Giang Hà đáp, thuận tiện hỏi một câu: "Mẹ, mẹ thích Tiểu Từ, hay là Tiểu Khương hơn?"
Trịnh Lệ Hoa hơi sững sờ, chợt cười đáp: "Mẹ có chút tham lam, đều yêu thích."
"Quả nhiên là mẹ ruột." Nụ cười Trần Giang Hà xán lạn, không nhịn được đưa tay ôm lấy mẹ, nói: "Mẹ, về sau con muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để mẹ cùng cha con nửa đời sau trải qua ăn được ngủ được sướng như tiên, cuộc sống nhàn nhã đếm tiền đến bong gân."
"Tiểu tử ngốc, chỉ cần con sống tốt, mẹ liền thỏa mãn, còn chuyện kiếm tiền cứ từ từ, không cần phải gấp gáp."
Trịnh Lệ Hoa vẻ mặt vui mừng vỗ vai con trai, trước đó lên đại học, luôn cảm thấy hắn vẫn còn con nít, trong lúc này bừng tỉnh, đúng là lớn rồi, hiểu chuyện rồi, nói những câu khiến bà mũi ê ẩm, muốn rơi nước mắt.
"Đúng rồi, mẹ, trong vài ngày tới có thể sẽ có một cô gái muốn đến nhà chúng ta dùng bữa." Trần Giang Hà thừa dịp mẹ mình đang cảm động, cười hì hì nói.
"Hả?" Trịnh Lệ Hoa kinh ngạc nhìn con trai, trong lòng tự nhủ con đây cũng quá hiểu chuyện rồi, A Minh nhà hàng xóm năm nay cũng đã gần ba mươi rồi, đang đi làm trong một nhà máy dây chuyền lắp ráp đã mười năm còn chưa mang về một người bạn gái nào, trong nhà cũng lo lắng gần chết, mỗi ngày mắng hắn đầu óc chậm chạp, không hiểu chuyện, con ngược lại tốt rồi, hai mươi còn chưa tới, bạn gái tụ tập lại rồi.
Trần Giang Hà liếc nhìn sắc mặt của mẹ, nghĩ thầm việc này trong thời gian ngắn không tiếp nhận được cũng là chuyện hợp tình hợp lý, thế là quanh co lòng vòng mà nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, người này không phải là bạn gái con đâu, là bạn học đại học của con, không cần giết gà, cũng đừng làm sáu món ăn một chén canh, con sợ cô ấy ăn không quen, làm nhiều thêm nhiều món rau là được."
"À à, bạn học, bạn học cũng không thể thất lễ, đến rồi lại nói."
Trịnh Lệ Hoa phản ứng lại, vỗ vai con trai nói sang chuyện khác: "Trong phòng bếp nấu nước nóng, con đi ngâm chân đi, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được ạ."
Trần Giang Hà vui vẻ mà đáp trả lời một tiếng, bước chân nhẹ nhàng mà đi về phía nhà bếp.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận