Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 592: Gió Thổi Báo Giông Tố Sắp Đến

Chương 592: Gió Thổi Báo Giông Tố Sắp Đến
“Cả ngày lẫn đêm ngoại trừ lái xe ra ngoài đi loanh quanh, ăn chơi đàng điếm, con không có chuyện gì khác để làm sao?”
Lúc sáng sớm, Triệu Huy Hoàng trở lại biệt thự sau khi uống rượu với hai vị lão tổng Tôn Diệu Băng và Hứa Chí Văn, nhìn thấy trên cổ con trai Triệu Thụy An có vài vết hickey, mặt lạnh hỏi một câu.
“Ợ!”
Triệu Thụy An cũng uống nhiều rượu, ngay trước mặt ba ợ một cái. Nheo mắt, rung đùi đắc ý nói: “Con cũng muốn làm chút việc khác, nhưng suy nghĩ tôi dại dột giống như con lừa, được việc chưa đủ, bại việc có thừa, ngay cả phụ nữ đều không giải quyết được, ngày còn trông cậy vào tôi có thể làm gì?”
Nghe nói như vậy, Triệu Huy Hoàng chợt vung tay lên, muốn tát hắn hai bạt tai nhưng lại kìm lại.
“Ba, ba bình thường mắng con những lời này, con đều nhớ rõ, ba yêu cầu con tiến lên, con cũng đã từng cố gắng, nhưng chính là không được.”
Triệu Thụy An đón lòng bàn tay ba, cứng cổ nói: “Không bằng nghe con khuyên một câu, thừa dịp còn trẻ thì yêu cầu với mẹ nhỏ mang thai đứa thứ hai đi, đừng để ý con.”
“Chát!”, một tiếng giòn dã, bàn tay Triệu Huy Hoàng hung hăng tát vào mặt Triệu Thụy An, nghiêm mặt nặng lời mắng: “Đắm mình trong trụy lạc, cái đồ không ra gì.”
Khóe miệng Triệu Thụy An chảy máu, không biết là bị tát đến choáng váng hay là an phận, đứng tại chỗ không nói tiếng nào.
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đi tìm Dương Vãn Tình một lần! Lại để tao nhìn thấy mày khắp người mùi rượu, mang vết hickey về nhà, ông đây đều sẽ cắt hết tất cả thẻ của mày.”
Triệu Huy Hoàng lạnh lùng quăng ra một câu, quay người rời đi.
“Bành!”, bình hoa cổ giá trị hàng trăm nghìn trong phòng khách theo tiếng mà bể, Triệu Huy Hoàng vừa đi lên cầu thang quay đầu nhìn, Triệu Thụy An khập khiễng, lê chân đẫm máu bước ra khỏi cửa.
“Mày lại đi đâu?”
Triệu Huy Hoàng lớn tiếng hỏi.
“Đi tìm Dương Vãn Tình!”
Triệu Thụy An cũng không quay đầu, càng đi càng nhanh.
Triệu Huy Hoàng nhìn hắn bước ra khỏi cửa, sửng sốt hồi lâu, lấy điện thoại gọi đến nhà học Dương.
Sau khi cúp máy, Triệu Huy Hoàng thở dài một hơi: “Thật là đầu lừa ngu ngốc, mày như vậy đi tìm cô ta, chỉ biết gây phiền toái, đẩy người ta ra xa!”

“Chị Tình, trễ thế này rồi chị còn tìm tôi ra ngoài ăn đồ nướng, bị vị hôn thê của chị biết, liệu có tranh cãi không?”
2 giờ 30 sáng, làng đại học Long Động, quán nướng Đông Bắc Lão Triệu, Trần Giang Hà giơ ly rượu cụng một cái cùng Dương Vãn Tình, cười hì hì nói một câu có hỏi che giấu chút mập mờ.
Dương Vãn Tình nhấp miếng rượu, mỉm cười nói: “Đừng nhắc đến hắn lúc uống bia.”
“Vậy tôi không đề cập nữa, chị cũng không thể nuôi cá.”
Trần Giang Hà sảng khoái nâng ly uống một hơi cạn sạch: “Cạn.”
“Cạn ly.” Dương Vãn Tình cũng theo đó uống.
Hai người uống qua uông lại đã nửa két bia, xâu thịt cừu, xâu thịt bò trên bàn cơ bản còn nguyên, hàu nướng và rau hẹ đã vào bụng Trần Giang Hà, Dương Vãn Tình chỉ cảm thấy hứng thú với món đậu tương luộc.
Ngà ngà say, Dương Vãn Tình liếc mắt nhìn Trần Giang Hà: “Nghe nói cậu hát rất dễ nghe?”
“Quán nướng uống chưa hết hứng, muốn đi KTV tiếp tục uống sao?” Trần Giang Hà cười hỏi.
“Cậu có đi không?” Dương Vãn Tình hỏi.
Trần Giang Hà rộng rãi đứng dậy thanh toán trước, lúc quay người trở lại thấy lòng bàn tay phải của Dương Vãn Tình nâng đầu, đôi mắt hiện lên vẻ mơ màng, rất quyến rũ.
“Còn đứng lên được không?” Trần Giang Hà cười hỏi.
“Dĩ nhiên.” Dương Vãn Tình vịn bàn, cơ thể khẽ lắc lư đứng dậy.
Trần Giang Hà bước về trước hai bước đến bên trái cô, Dương Vãn Tình không nói lời nào, ổn định cơ thể đi về bảng hiệu KTV sáng đèn cách đó không xa đó.
Đến đường cái, Trần Giang Hà mắt thấy hướng xe đổi về phía bên phải.
Lúc này đã hơn 4 giờ sáng, trời còn chưa sáng, trên đường không có một ai, thỉnh thoảng có xe phóng nhanh qua, gió thổi tung mái tóc dài của Dương Vãn Tình, có vào lọn tóc rơi vào mặt Trần Giang Hà, nhẹ nhàng mềm mại, có chút nhột, mùi hương của cô hơi đặc biệt, không ngửi ra được là loại nước hoa nào nhưng ngửi rất thoải mái.
“Bình thường cậu đều tỉ mỉ thế này với các cô gái sao?” Dương Vãn Tình đang đi cạnh đường cái, Trần Giang Hà bên người thật to thật cao khiến cô cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
“Không nói đến tỉ mỉ, đây là lễ nghi cơ bản của đàn ông.” Trần Giang Hà mỉm cười nói.
Dương Vãn Tình nhìn anh, không trò chuyện sâu đề tài này nữa, thuận miệng nói: “Cảm thấy cậu là một người hướng đến lạc quan, rất ít có phiền não.”
“Bởi vì tôi thích cười sao?” Trần Giang Hà hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, mỗi lần gặp cậu đều thấy cậu cười hì hì.” Dương Vãn Tình gật đầu khẳng định: “Rất có sức cảm hóa.”
“Thật ra tôi chỉ có chút mê tín, vận khí những người thích cười thường sẽ không quá kém.” Trần Giang Hà giải thích.
Dương Vãn Tình chớp mắt: “Nếu vận khí quá kém, có thể cũng không cười nổi.”
“Chị Tình, chị hơi nghịch ngợm.” Trần Giang Hà liếc nhìn cô.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận