Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 547: Anh Không Được Lừa Gạt Em

Chương 547: Anh Không Được Lừa Gạt Em
Nhà mới này của gia đình lão Trần không có gì đặc sắc, ưu điểm lớn nhất chính là nhiều phòng, vả lại mỗi phòng đều đồng bộ đầy đủ, mục đích là để thuận tiện việc cho thuê sau này.
Từ Chỉ Tích lên lầu tắm nước nóng, lúc đi ra, phát hiện Trần Giang Hà đã nằm trên giường.
“A.”
Từ Chỉ Tích vốn muốn đuổi anh đi, nhưng còn chưa lên tiếng, động tác của Trần Giang Hà cực nhanh trở tay tắt đèn, sau đó xoay mình xuống giường bế cô lên.
Một chuỗi thao tác này trước sau cũng chỉ ba đến năm giây, trong miệng Từ Chỉ Tích chỉ phát ra một tiếng kêu khe khẽ, khoảnh khắc đó cũng đã theo anh cùng nhau ngã xuống giường lớn mềm mại.
“Có lạnh không?”
Trần Giang Hà thấp giọng hỏi cô.
“Tàm, tàm tạm.” Giọng Từ Chỉ Tích hơi run khi đưa ra câu trả lời, vươn tay nhẹ nhàng đặt ở eo anh: “Cậu hơi nặng.”
“Chúng ta làm chút gì đi.” Trần Giang Hà đưa tay đi xuống, nắm lấy hai tay cô.
“Được…” Từ Chỉ Tích cắn môi, giọng nói rất nhẹ: “Cậu mở đèn đi.”
“Mở đèn làm gì?”
Từ Chỉ Tích hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Anh không muốn nhìn em sao?”


Lão Quy Củ: Một triệu từ được lượt bớt dưới đây.
“Xinh đẹp không?”
Từ Chỉ Tích ôm cổ Trần Giang Hà, đáy mắt hiện lên ôn nhu mê người.
“Thật đẹp.”
Trần Giang Hà chỉ mở đèn đầu giường, dưới ánh đèn mông lung, hai má Từ Chỉ Tích như say, ngượng ngùng mang theo xinh đẹp, bất luận từ góc độ nào nhìn đều đẹp đẹp đến tột độ, cũng mê người đến mức tột độ.
Trần Giang Hà thầm nghĩ, có lẽ cũng chỉ phong cảnh nông thôn xinh đẹp tuyệt vời như Vụ Nguyên, mới có thể sinh dưỡng một người phụ nữ vô cùng kinh diễm như cô.
“Chúng ta xem ti vi đi…”
Từ Chỉ Tích hơi lo lắng, nghiêng má không dám đối diện ánh mắt Trần Giang Hà, dịu dàng lên tiếng đề nghị.
“Được.” Trần Giang Hà có vẻ đặc biệt kiên nhẫn, vươn tay cầm remote ti vi trên tủ đầu giường lên bấm mở ti vi.
Tiếng vang ti vi khiến cho cả người Từ Chỉ Tích từ từ thả lỏng xuống, cô quay mặt lại, đưa tay ôm cổ Trần Giang Hà, cằm đệm lên bờ vai nở nang của anh, chớp mắt xem bộ phim ăn khách năm ngoái《Điềm Mật Mật》.
Sự chú ý của Trần Giang Hà dĩ nhiên không đặt trên ti vi, hai tay anh vòng thật chặt quanh eo thon mềm mại của Từ Chỉ Tích, từ má cô một đường hôn xuống dưới.
Từ Chỉ Tích cắn môi, ánh mắt dần dần mơ màng, hai mắt ngấn nước, lông mi dài khẽ run run, ti vi đang chiếu hình ảnh gì cũng không thấy rõ.
Rõ ràng không khí là lạnh nhưng hơi thở lại rất nóng bỏng, thân thể cũng ấm lên, mặt đỏ tới cành tai, tim đập điên cuồng nhảy.
Một lúc sau, Từ Chỉ Tích ngẩng đầu khỏi vai Trần Giang Hà, hai tay nâng mặt anh lên, chủ động hôn đến.
Hương vị ngọt ngào như nước đào chảy giữa môi răng Từ Chỉ Tích, một nụ hôn sâu, khoảnh khắc đó tựa như mãi mãi.
“Trần Giang Hà, anh yêu em không?” Từ Chỉ Tích thấp giọng nỉ non.
“Yêu.” Trần Giang Hà hít thở sâu, trong mắt phản chiếu cô sáng rực như hoa đào.
“Anh không được lừa gạt em.” Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng kéo khăn tắm buộc quanh eo xuống, dưới ánh đèn đôi chân thon dài trắng nõn mượt mà cảm giác như được ngâm trong ngâm sữa.
Động tác nho nhỏ, giống như một viên mồi lửa rơi xuống đồng cỏ khô, chốc lát nhen lên ngọn lửa hừng hực.
Sau nửa đêm, ti vi luôn nhấp nháy.
Cho đến hơn 8 giờ sáng, chuông điện thoại Từ Chỉ Tích reo lên: “Mưa rơi thâu đêm, tình yêu của anh tuôn trào theo dòng nước nước.”
“Alô, mẹ, năm nay con thật sự không về được…”
“Biết rồi, sao giọng con lại mềm nhũn một chút sức lực đều không có vậy? Thời tiết lạnh thế này phải chú ý giữ ấm đừng để cảm cúm, bị bệnh phải đi gặp bác sĩ kịp thời.”
“Dạ, được, biết ạ.”
Tít tít tít, cúp máy.
“Những cây lúa trĩu hạt đong đầy hạnh phúc cho một mùa bội thu, gò má em ửng đỏ tựa như chín ngoài đồng*.”
Trần Giang Hà vô tình hay cố ý nhấc điện thoại phát trọn bài《Thất Lý Hương》này.
Từ đêm tối đến ban ngày.
Khoảng thời gian tiếp theo, 3 ngày Trần Giang Hà không ra khỏi cửa, ba ngày Từ Chỉ Tích không ngủ dậy, cho đến đêm trước Tết, Triệu Hương Ngưng dẫn Đặng Vĩnh Thanh và Tôn Hạo Lâm đến thăm hỏi.
“Chị Hương Hương, chị đã lừa tôi 2 lần, lại còn dám đến gặp tôi sao?”
Trần Giang Hà vừa thấy Triệu Hương Ngưng, cố tình thu lại nụ cười, mặt đầy ‘u oán’ hỏi.
Trần Giang Hà trước sau mời Triệu Hương Ngưng gia nhập Light Chaser và công ty kinh doanh bất động sản Tưởng Gia, cô đều không từ chối, kết quả lại gạt anh sang một bên.
“Hôm nay tôi đến chịu đòn nhận tội.”
Triệu Hương Ngưng mặt nỏ nụ cười bước đến cạnh Trần Giang Hà: “Trần tổng muốn đánh muốn mắng, tôi đều tiếp nhận.”
Trần Giang Hà cố tình đi vòng quanh cô một vòng, trêu chọc nói: “Gai của cô đâu, sao tôi không nhìn thấy?”
Triệu Hương Ngưng bật cười, kề sát Trần Giang Hà thì thầm: “Kẹp đây.”
Trần Giang Hà nhướng mày, thầm nghĩ chẳng trách cô lại có thể mê hoặc Tần Thiệu Hải đến thần hồn điên đảo, loại lời nói dâm đãng này ngoài dì quản lý ký túc xá của ký túc xá nam của chúng tôi, cô là người thứ hai dám nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận