Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 701: Bảo Anh Nếm Thử Mặn Nhạt, Anh Hôn Em Làm Gì ?

Chương 701: Bảo Anh Nếm Thử Mặn Nhạt, Anh Hôn Em Làm Gì ?
"Cho nên mỗi lần cậu tới đây, cho dù các lão sư nhìn thấy hay nghe thấy điều gì, thì cũng coi như không thấy gì, không biết gì cả." Lý Thanh Tú nhỏ tiếng tiết lộ.
Trần Giang Hà nhướng mày: "Vậy cô hôm nay đây là ?"
Lý Thanh Tú nghe vậy giơ tay lấy tài liệu giảng dạy gõ nhẹ vào anh hai cái : "Tiết học quản lý của tôi, bạn học Trần đã trốn học bốn lần liên tiếp, lần sau phải chú ý đó."
"Được ạ." Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, về chuyện lần sau có đến lớp hay không, vẫn phải xem tình hình rồi mới quyết định.
Thực ra, với thành tựu và giá trị tài sản ròng hiện tại của anh hoàn toàn có thể thoát khỏi khuôn viên trường đại học, không chịu ràng buộc, tùy ý tận hưởng cuộc sống nhàn nhã của việc tự do tài chính.
Nhưng mà đời người, khoảng thời gian thoải mái nhất, hầu như luôn là thời gian trải qua trong trường học. Đặc biệt là thời đại học, một số giáo viên, bạn cùng lớp, bạn cùng phòng,… là những mối quan hệ sâu sắc mà nhiều người sau khi ra trường bước vào xã hội, khi nghĩ lại có lúc sẽ bất giác mỉm cười, có lúc cũng sẽ hối hận không thôi, muốn gặp nhau nhưng lại không thể, chỉ có thể lưu lại trong ký ức để hoài niệm.
Vì vậy, ngoài việc chung sống hòa hợp với các bạn cùng phòng đại học, Trần Giang Hà còn yêu đương với lão sư và các bạn học nữ...
Lý Thanh Cô Từ nói chuyện rất biết chừng mực, khi cô quay người đi về phía cổng chính của ký túc xá nhân viên giảng dạy và hành chính, cô hét lên: "A Văn, đừng ngơ ra đó, đi lên lầu với cô." Sau đó cô đưa Lý Hoằng Văn, người đang đứng mơ hồ ngơ ra cách đó không xa, đi vào cửa cầu thang.
"Đúng là Đại Kiều dùng năng lực đưa Tiểu Kiều quay về nhà, thật là quá trùng hợp." Trần Giang Hà cười thầm.
"Anh rể, anh đang lẩm bẩm cái gì vậy ?" Từ Chỉ Quân hỏi.
“Không có gì, đi thôi, lên lầu, anh đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà rồi.”
Trần Giang Hà từ trong xe lấy ra bó hoa hồng đỏ mua trên đường, đưa Từ Chỉ Quân đến phòng ký túc xá 502 nơi Cô Từ ở.
"Pa pa pa..."
"Pa pa pa..."
Trần Giang Hà gõ cửa giống như đang vỗ tay, Từ Chỉ Quân bên cạnh nhéo cổ họng mình, phối hợp nói: "Tiểu Tích Tích, em có ở đó không ?"
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng trả lời của Từ Chỉ Tích : "Đến đây, đến đây."
Khi cửa mở ra, đập vào mắt đầu tiên là một bó hoa hồng đỏ khổng lồ, cánh hoa nở rộ, mỗi đóa đều mềm mại tỏa ra hương thơm ngát.
"Hoa đẹp thật." Từ Chỉ Tích mỉm cười nhận lấy, tạm thời đặt lên bàn trà, quay người chạy vào bếp, một lúc sau cô gọi : " Trần Giang Hà, vào đây nếm thử mặn nhạt đi."
"Đến đây."
Trần Giang Hà thích nhất là căn bếp nhỏ của phòng ký túc xá 502. Bởi vì không gian nhỏ, khi Từ Chỉ Tích một mình bận rộn trong đó thì vừa hay đủ dùng, có thêm một người trở nên chật chội.
Nhưng mỗi lần Trần Giang Hà vào bếp, anh không bao giờ đứng bên cạnh Từ Chỉ Tích mà chỉ thích đứng sau lưng cô.
Cho đến hôm nay Từ Chỉ Tích còn nhớ rõ ràng lời nói của anh chàng này khi còn là sinh viên năm nhất : “Tôi là người ngay thẳng, thích ra vào chính diện, không thích đi cửa sau.”
Ha ha~
Từ Chỉ Tích múc một thìa canh gà nhỏ, thổi cho bớt nóng, sau đó cẩn thận từng li từng tí, quay đầu đưa đến miệng Trần Giang Hà: “Cẩn thận bỏng đấy.”
Trần Giang Hà cúi đầu uống một ngụm.
“Có phải nhạt quá không ?” Từ Chỉ Tích nghiêm túc hỏi.
Trần Giang Hà không đưa ra đánh giá ​​gì mà đưa phần canh còn lại trong thìa vào miệng, anh nhìn Cô Từ gần trong tầm tay, đột nhiên tâm huyết dâng trào, tiến lại gần hôn cô.
Từ Chỉ Tích ngơ người ra, bảo anh nếm thử mặn nhạt, anh hôn em làm gì ?
Đồ khốn nhà anh.
Sau khi ăn cơm ở ký túc xá phòng 502 xong, Trần Giang Hà cảm giác bản thân giống như đang ở nhà vậy, bên cạnh có cô vợ hiền lành giỏi giang, trên bàn thì có những món ăn ngon miệng.
Đương nhiên, Trần đẹp trai ngoài ngôi nhà ấm áp này, còn có quê hương số hai, ngôi nhà lý tưởng số ba, ngôi nhà trong mơ số bốn...
Giáo viên phụ trách môn chuyên ngành đã từng đánh giá bạn Trần là người có thiên phú rất cao ở phương diện quản lý, vừa thông minh vừa có năng lực, lý thuyết và thực hành song hành với nhau, là một nhân tài hiếm có.
Trên thực tế, Trần Giang Hà không chỉ có thiên phú ở phương diện quản lý xí nghiệp, còn có thiên phú ở việc quản lý thời gian, thời gian muốn nhiều hay ít đều có thể sắp xếp được.
Nếu như dùng lời đánh giá thông dụng ở mười mấy năm sau để nói thì đại khái là: Tôi không phải là cặn bã, tôi chỉ muốn xây cho các cô gái một mái nhà mà thôi.
"Tôi, vô liêm sỉ."
Trần Giang Hà âm thầm phỉ nhổ bản thân, anh nghĩ tới việc sau này khi ba người Từ Chỉ Tích, Khương Diệc Xu, Lâm Tư Tề gặp mặt, hoặc là đột nhiên có thêm sự góp mặt của đàn em Dịch, Dương Văn Tình, hình ảnh đó đẹp quá, anh không dám nghĩ sâu thêm nữa.
"Bản đồ của Yến Quốc sẽ kéo dài thêm nữa, chắc chắn bọn họ sẽ có lúc đụng phải nhau, có một số việc, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh."
Trên đường quay trở về ký túc xá 414, Trần Giang Hà suy nghĩ về chuyện này, chuyện này giống như con đường mà anh đang đi vậy, quay đầu lại nhìn thì tất cả đều có dáng vẻ suy sụp và thất bại, nhưng tiến về phía trước lại vô cùng bằng phẳng.
"Hey!"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận