Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 111: Tôi Sẽ Không Bỏ Cuộc!

Chương 111: Tôi Sẽ Không Bỏ Cuộc!
“Cậu, cậu tên thật gọi là Trần Giang Hà, đúng không? !”
Lý Hoằng Văn bước đến bên cạnh Trần Giang Hà, trừng mắt nhìn anh, nghiến răng chất vấn.
“Ừ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi chính là Trần Giang Hà.”
Trần Giang Hà gật đầu, mặt đầy lạnh nhạt nhìn Lý Hoàng Văn, tự nhủ: Cậu chỉ đơn thân độc mã đến tìm tôi, 80% chỉ muốn dò hỏi một chút thực hư của tôi, sẽ không dám càn rỡ.
“Cậu…” Lý Hoằng Văn tức giận đến mức trán nổi lên gân xanh, cố nén tức giận nói: “Vậy trước kia cậu luôn miệng tuyên bố mình là anh của Khương Diệc Xu, còn nói từ nhỏ đã ngủ chung một chỗ với cậu ấy mà?”
“Tôi từ nhỏ đã cùng cậu ấy lớn lên, tôi là anh trai và cậu ấy là em gái của tôi lúc hai chúng tôi chơi đồ hàng, thỉnh thoảng ôm cậu ấy ngủ chung, có vấn đề gì không?” Trần Giang Hà mỉm cười hỏi ngược lại.
“Mẹ kiếp.” Lý Hoằng Văn không nhịn được thô lỗ, nói: “Vậy hai người rõ ràng là người yêu, sao lại nói dối tôi là em gái anh trai hả?”
“Ôi, cậu thế nhưng là sinh viên xuất sắc của Đại học Quảng Đông, còn là Phó chủ tịch Hội Sinh Viên, vậy mà mở miệng ra là nói lời thô tục, làm như vậy xem có được không?” Trần Giang Hà không trả lời nghi vấn của Lý Hoằng Văn, ngược lại dạy bảo anh ta phải hiểu văn minh nói lễ phép.
Lý Hoằng Văn hít sâu một hơi, anh ta cũng được xem là người làm mưa làm gió của Đại học Quảng Đông, nhưng ở trước mặt tên giảo hoạt như Trần Giang Hà, anh ta cảm thấy mình tựa như chưa đến tuổi trưởng thành, tùy tiện đã bị gây khó dễ.
“Nể tình sự cố chấp theo đuổi của cậu, lại gần đây, tôi nói cho cậu một bí mật.”
Trần Giang Hà hướng Lý Hoằng Văn ngoắc ngoắc ngón tay, có chút thần bí nói.
Lý Hoằng Văn nhíu mày, do dự chốc lát, vẫn là xít lại gần.
Trần Giang Hà hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói cho anh: “Tôi và Khương Diệc Xu đã đính ước từ nhỏ, khi còn bé cậu ấy gọi tôi bằng anh trai, sau này kết hôn rồi, cậu ấy cũng gọi tôi bằng anh, hiểu không?”
“Hả?” Lý Hoằng Văn chợt trừng mắt lên, vốn tưởng rằng Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu chỉ là người yêu từ thời cấp 3, quan hệ cũng không hẳn vững chắc, chỉ cần cái cuốc khua thật tốt, không có chân tường nào không ngã…
Không nghĩ đến hai người họ lại là đính ước? Cho dù cuốc có bị con ngựa này đạp gãy cũng đào không ra kết quả.
“Tôi không tin.” Dù sao Lý Hoằng Văn cũng đã bị lừa một lần, không thể nào ngã hai lần vào cùng một vị trí.
“Không tin đúng không?” Trần Giang Hà mỉm cười, giơ tay lên gọi Khương Diệc Xu: “Diệc Xu, cậu đến đây.”
“Hả.” Khương Diệc Xu vẫn nghe lời như mọi khi, lau lau đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vào tạp dề, bước ra quầy, bước chậm đến bên cạnh Trần Giang Hà.
“Cậu và vị đàn anh Lý này làm sáng tỏ một chút, có phải hai ta từ nhỏ đã đính ước rồi đúng không?” Trần Giang Hà mỉm cười nói.
Khương Diệc Xu hơi ngẩn ra, sau đó nhếch môi, đỏ mặt, gật đầu.
Lý Hoằng Văn mở to mắt.
“Cậu gật đầu cũng vô ích, hay là diễn đạt bằng ngôn ngữ sẽ thuyết phục hơn, đúng, phải không?” Trần Giang Hà ân cần dạy dỗ nói.
“Ừ.” Giọng nói Khương Diệc Xu rất nhỏ, nhưng đủ để cho Lý Hoằng Văn nghe rõ.
Lý Hoằng Văn hít sâu mấy hơi, ngực phập phồng, ánh mắt ửng đỏ, thoạt nhìn sắp khóc.
“Được, cậu đi làm việc di, một lúc nữa có người thay ca, liền đến Đại Học Công Nghệ Quảng Châu tìm Tần Thiệu Hải đi ăn.” Trần Giang Hà nói với Khương Diệc Xu.
“Được.” Khương Diệc Xu gật đầu, quay người đi làm việc.
Trần Giang Hà nghiêng đầu liếc nhìn Lý Hoằng Văn, tự nói thằng nhóc như cậu vẫn còn quá non, Khương Diệc Xu trước kia đã hỏi qua, làm sao mới có thể từ chối sự theo đuổi của người khác hiệu quả hơn, thói quen đan xen của tôi, cộng thêm sự phối hợp của cô ấy, cậu tiếp nhận được không?
Hãy từ bỏ ý định càng sớm càng tốt.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc!”
Thái độ của Lý Hoằng Văn, có chút ngoài dự đoán của Trần Giang Hà.
Nhưng lần này anh ta quăng ra một lời rồi bỏ đi cũng không ngoảnh đầu lại, không giống như lần trước, còn quay đầu lại đưa hai bao Hoa Tử.
“Thằng nhóc này, ưu tú hơn Trương Minh Kiệt, cũng không giống như Bạch Khải Đông, Trương Đông Lai đám người ghê tởm như vậy, nhưng cũng là một quả bom hẹn giờ, không chừng ngày nào đó mình gây lộn với Khương Diệc Xu, cậu ta liền thừa dịp trống rỗng mà xen vào.”
Cảm giác của Trần Giang Hà đối với Lý Hoằng Văn không tính là kém, nhưng dù sao cũng là tình địch, không thể không đề phòng.
Trong giờ ăn trưa, quán trà sữa do những người khác nhận ca.
Trần Giang Hà, Khương Diệc Xu, Hàn Thu Nhã đều đang dùng bữa ở phòng ăn trường Công Nghệ Quảng Châu, Tần Thiệu Hải mời bữa ăn này.
Lúc đang ăn, Tần Thiệu Hải nhìn Khương Diệc Xu luôn cẩn thận lựa thịt trong đĩa cơm của mình ra ngoài, sau đó lặng lẽ gắp vào trong đĩa Trần Giang Hà, không khỏi giơ tay lên xoa xoa mắt, lo lắng có thể gần đây xem sách nhiều rồi hay không, số độ cận thị lại tăng cao, mơ màng nhìn nhầm?
Tần Thiệu Hải chỉ ngây ngốc nhìn một lát, cuối cùng nhịn không được đưa tay vỗ vào vai Trần Giang Hà, gào to: “Chết tiệt, Giang Hà, cậu thật lợi hại.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận