Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 128: Trên Người Lâm Tư Tề Rất Thơm, Ngửi Một Cái Đã Khiến Tinh Thần Nâng Cao Cả Người Thoải Mái.

Chương 128: Trên Người Lâm Tư Tề Rất Thơm, Ngửi Một Cái Đã Khiến Tinh Thần Nâng Cao Cả Người Thoải Mái.
Trước kia Cảnh Thế Cương và Nghiêm Tử Hàng cũng vì chịu áp lực nặng nề của việc ghi lỗi xử phạt, bất đắc dĩ mới nhận lỗi trước mặt Trần Giang Hà.
Không nghĩ đến thời thế lại xoay chuyển, chuyên gia suốt ngày trốn học Trần Giang Hà bây giờ cũng bị áp lực như vậy đè lên.
Cũng may hôm nay được Lý Tuấn nhắc nhở, Trần Giang Hà là người co được dãn được, quả quyết mang sách vở thành thật đi học.
“Trần Giang Hà!”
Chuyện đầu tiên sau khi chủ nhiệm Trương đi lên bục giảng chính là cầm danh sách bắt đầu điểm danh, cái tên đầu tiên được gọi chính là Trần Giang Hà.
“Có!”
Trần Giang Hà dùng giọng nói mạnh mẽ đáp lại.
Ánh mắt chủ nhiệm Trương nhìn về nơi phát ra âm thanh, sau đó lại gọi một lần nữa: "Trần Giang Hà!"
“Ở đây!" Trần Giang Hà dứt khoát giơ tay lên.
“Ừ.” Chủ nhiệm Trương nhìn đánh giá anh vài lần, khẽ gật đầu, chợt đổi cách nói khác: “Người nào là lớp trưởng lớp Quản trị kinh doanh, đứng lên để tôi xem.”
Nghe được lời này, người Trần Giang Hà không khỏi tê dại, không hổ là chủ nhiệm, đổi đa dạng các cách điểm danh để gọi anh ba lần, chơi chiêu “binh bất yếm trá” đúng không?
“Báo cáo thầy, em là lớp trưởng, Trần Giang Hà.”
Lần này Trần Giang Hà trực tiếp đứng lên, đưa mắt nhìn thẳng vào chủ nhiệm Trương.
“Nhóc con cậu vẫn nhớ mình là lớp trưởng à, liên tục trốn ba tiết của tôi, không xứng ngồi trong phòng học nghe giảng, đi ra ngoài, đứng ở cửa nghe.”
Chủ nhiệm Trương chỉ chỉ hướng cửa, ý bảo Trần Giang Hà qua đó đứng.
Nghe vậy, Trần Giang Hà ôm ngực, vẻ mặt buồn bã nói: "Thưa thầy, khuôn miệng 37 độ C của thầy sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như thế, tổn thương lòng em.”
“Phì.”
Trần Giang Hà vừa dứt lời, bí thư chi bộ Lâm Tư Tề ngồi ở bàn đầu vị trí gần cửa sổ không nhịn được trực tiếp cười, những bạn học khác cũng cười theo.
“Lớp trưởng thật trâu bò, xuất khẩu thành danh ngôn.” Lâm Tư Tề che môi nhịn cười, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn về phía Trần Giang Hà, trong lòng yên lặng khen ngợi anh.
Chủ nhiệm Trương cũng có chút ngoài ý muốn, sau khi ngẩn ra, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra một chút tươi cười, khoát tay nói: "Đứa nhỏ này thật hài hước, ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn thầy ạ.”
Trần Giang Hà vội vàng ngồi xuống mở laptop ra, tay cầm bút lên, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng, cố gắng ghi chép.
Chủ nhiệm Trương chỉ gọi tên một mình Trần Giang Hà, sau đó buông danh sách xuống, bắt đầu giảng bài.
Trình độ khô khan của môn Giới thiệu tư tưởng Mao Trạch Đông so với môn Toán cao cấp chỉ có hơn chứ không có bằng.
Trần Giang Hà tập trung tinh thần nghe hơn mười phút, cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên, nhưng mà anh cảm nhận được trong suốt tiết học ánh mắt sáng quắc của chủ nhiệm Trương luôn nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể kiên trì tập trung tinh thần chống đỡ 45 phút, rốt cuộc cũng chờ được tiếng chuông tan học.
Vốn tưởng rằng học hết một tiết là có thể chuồn, không thể ngờ được đó chỉ là tiếng chuông giữa giờ để giải lao, tiết sau vẫn là tiết Giới thiệu tư tưởng Mao Trạch Đông.
Trần Giang Hà thật sự có chút không chịu nổi, giận dữ đứng dậy, đi đến vị trí gần cửa sổ, nói với Ngô Hải Hân ngồi bên cạnh Lâm Tư Tề:
“Hải Hân, chúng ta đổi vị trí đi?”
“Hả?” Ngô Hải Hân ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Trần Giang Hà, sau đó nhìn vị trí anh vừa ngồi, thẹn thùng nói: "Lớp trưởng, chỗ cậu vừa ngồi tất cả đều là nam sinh, tớ là một cô gái đột nhiên sang ngồi, hình như có chút đột ngột?"
“Đừng sợ, Vương Viễn Bằng sẽ bảo vệ cậu.” Trần Giang Hà vừa cười vừa nói.
"Cái này..." Ngô Hải Hân do dự một chút, bây giờ quan hệ của cô ấy và Vương Viễn Bằng có chút vi diệu, trong lòng biết anh ta muốn làm gì, lại không muốn dễ dàng khiến anh ta thực hiện được, cho nên lúc xa lúc gần, tưởng chạm đất nhưng vẫn đang lơ lửng trên không.
Vào lúc Ngô Hải Hân đang do dự, Lâm Tư Tề nháy mắt mấy cái với Trần Giang Hà, sau đó cố ý vô tình đưa tay vỗ nhẹ đôi chân dài dưới bàn, nói: "Lớp trưởng, Hải Hân không muốn ngồi quá gần Vương Viễn Bằng, cậu đừng làm khó cô ấy, tớ có thể dịch vào bên trong một chút, hai chúng ta chen chúc.”
“Được.”
Trần Giang Hà cười cười đi đến gần, nhìn dáng vẻ có vẻ thật sự muốn ngồi cùng.
Khuôn mặt Lâm Tư Tề mỉm cười, nghiêng người dán vào tường, dùng hết khả năng để nhường càng nhiều vị trí cho Trần Giang Hà.
Trong mắt cô, có thể ngồi cùng một chỗ với Trần Giang Hà nghe giảng bài, dù có chen chúc thì cũng càng khỏe mạnh, nếu giáo viên mặc kệ, các bạn học cũng mắt nhắm mắt mở thì anh muốn ngồi trên đùi cô cũng được.
Lâm Tư Tề muốn chen chúc với Trần Giang Hà, Ngô Hải Hân lại hơi đỏ mặt, sau một lúc giãy dụa vẫn nhường chỗ ngồi ra.
Nhưng mà cô ấy cũng không đi đến chỗ ngồi ban đầu của Trần Giang Hà, mà là chạy sang ngồi ở chỗ trống trên hàng đầu.
Trần Giang Hà được như ý nguyện ngồi ở vị trí của Ngô Hải Hân, bên cạnh là Lâm Tư Tề đang cười rất ngọt ngào, trên người rất thơm, chỉ ngửi một cái mà khiến tinh thần nâng cao cả người tỉnh táo, nhìn vài lần là cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, quả nhiên thần khí khiến người ta có động lực đi học hằng ngày, thúc giục người ta tiến bộ, thật… tuyệt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận