Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 235: Người Trẻ Tuổi Có Tài, Không Tự Cao

Chương 235: Người Trẻ Tuổi Có Tài, Không Tự Cao
"Lúc đó, tôi dựa vào một chút khôn lỏi để kiếm vài đồng tiền, trong đầu toàn ý tưởng xấu xa. Bây giờ khác rồi, đi theo Tam ca, chỉ cần cố gắng một chút là có thể kiếm được rất nhiều tiền, không cần phải sử dụng mấy chiêu khôn lỏi kia nữa. Chạy nghiệp vụ lâu, cho nên đặt nhiều sự chân thành vào hơn, ít dùng mấy chiêu khôn vặt đó càng dễ ký được hợp đồng hơn."
"Lù khù mà vác cái lu chạy, giỏi."
Trần Giang Hà vẩy tàn thuốc, nhìn sang người đang có vẻ mặt rất đặc sắc - Lý Thiên Hải:
"Sao cậu vẫn còn đứng đây chưa chịu đi, muốn học lỏm kỹ năng ký hợp đồng của nhân viên ưu tú chúng tôi à?"
"Bộp!"
Lý Thiên Hải tức tới mức ném chiếc điện thoại vừa mới mua không lâu xuống đất, không kiềm được mà trừng Trần Giang Hà mấy cái mới xoay người rời đi.
"Khoan đã."
Lý Thiên Hải chưa đi được bao xa đã bị Trần Giang Hải gọi lại.
Lý Thiên Hải dừng chân, quay đầu nhìn thấy Trần Giang Hà đang cầm chiếc điện thoại mà anh ta vừa đập khi nãy chạy tới.
Anh ta vốn nghĩ rằng Trần Giang Hà định đưa điện thoại lại cho anh ta, sẵn tiện nói xin lỗi luôn, biến cuộc chiến thành hòa bình.
Không ngờ tên đó lại tháo sim ra ngay trước mặt anh ta, sau đó trả nó lại cho anh ta, lạnh lùng nói:
"Chỉ có con nít mới đập đồ lúc tức giận, còn người lớn thì sẽ giúp nó nhặt lên. Nhưng mà không thể nhặt không cho cậu được, trả lại cho cậu cái sim, còn điện thoại thì thuộc về tôi."
"Cậu giỏi lắm!"
Lý Thiên Hải giật lấy cái sim trên tay Trần Giang Hà, tức giận rời đi.
Trần Giang Hà như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhún vai một cái, thổi bụi trên chiếc điện thoại, trong lòng thầm nghĩ điện thoại nokia chất lượng thật, bị đập xuống đất vậy mà chỉ bị dính một chút bụi thôi, không bị hư hao chỗ nào cả. Nếu như đổi thành màn hình của mấy năm sau, bị đập như lúc nãy có lẽ đã vỡ tan nát.
Tên Lý Thiên Hải kia cũng khách sáo thật, tiền lương chỉ có 20.000 tệ thôi mà vừa gặp mặt đã tặng cho anh một chiếc điện thoại mấy ngàn tệ rồi...
"A Tuấn, tiền lương một tháng của cậu nhiều như thế mà còn không dám mua điện thoại, quá tiết kiệm rồi. Anh đây tặng cho cậu một chiếc, tiếp tục nỗ lực, làm rất tốt."
Trần Giang Hà đưa chiếc điện thoại nokia này cho Lý Tuấn, anh ta cũng không hề khách sáo, trực tiếp nhận lấy.
Anh vẫn nhớ lần Lý Thiên Hải tìm người đánh Lý Tuấn, chiếc điện thoại này xem như là thu lại một chút lãi, còn tiền vốn thì đợi tới khi lợi hại hơn lại thu.
Tuy Quảng Đông nhìn rất lớn, nhưng đối với người chạy nghiệp vụ mà nói thì vẫn có hơi nhỏ.
Mấy ngày sau đó, hầu như ngày nào Trần Giang Hà cũng có thể gặp được Lý Thiên Hải.
Từ đô thị tới nông thôn, ngoại thành, Lý Thiên Hải và team của anh ta giống như những chú chó dữ vậy, cắn chặt lấy Trần Giang Hà không tha, Nhân viên của hai bên tiến vào trạng thái như nước với lửa, tràn ngập mùi thuốc súng, suýt thì xông lên đánh nhau.
"Đấu văn không thắng, cho nên muốn đổi sang đấu võ phải không? Ngày khác sẽ tìm người tới chơi với mấy người."
"Lý Thiên Hải không quá được trọng dụng, không đáng sợ. Người lợi hại thật sự chính là người lãnh đạo trực tiếp của anh ta - Đàm Thiên Bình. Những lái buôn mà team cô ta ký kết có muốn nạy cũng nạy không được. Trái lại, khi nạy đi lái buôn của chúng ta lại không trượt phát nào, đúng là khá lợi hại."
28 tháng 12.
Nhân viên và sinh viên đi làm thêm đã lần lượt về nhà ăn Tết.
Nhưng mà, Trần Giang Hà vẫn ở lại thủ Group Buying Take Away “Light Chaser”.
Anh đứng ở cửa sổ, yên lặng suy nghĩ một vài chuyện.
"Khụ khụ."
Hôm nay gió có hơi lớn, Trần Giang Hà ho nhẹ hai cái, theo thói quen rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
"Ông chủ, uống trà."
Lâm Tư Tề bưng một tách trà đến trước mặt Trần Giang Hà, dịu dàng khuyên nhủ:
"Hút thuốc ít thôi, gần đây cậu rất thường hay ho, có lẽ là bị cảm rồi, uống một chút trà thấm giọng đi."
"Cậu không hiểu, hút thuốc sẽ không ho."
Ngoài miệng thì Trần Giang Hà nói như thế, nhưng tay lại bóp tắt điếu thuốc, sau đó cầm lấy tách trà mà tiểu thư ký đưa, cúi đầu nhìn:
"Tại sao trên tách lại có dấu môi của cậu?"
"Tớ thử nhiệt độ của nó."
Lâm Tư Tề nở một nụ cười xinh đẹp, nhìn anh nói:
"Cậu sẽ không ghét bỏ nó chứ?"
"Có hơi ghét bỏ."
Trần Giang Hà cười xấu xa, sau đó cố tình uống ngay vị trí có dấu môi của cô, chép miệng nói:
"Vẫn rất ngọt."
Tiểu thư ký nghe thấy câu này, miệng cong lên, lại nở một nụ cười ngọt ngào.
"Son môi mà cậu dùng là của hãng nào vậy?"
Trần Giang Hà hỏi.
"Hừ."
Lâm Tư Tề hừ nhẹ một cái, nói:
"Không nói cho cậu biết. Cậu biết xong đi mua nó tặng cho cô gái khác, tớ sẽ rất khó chịu."
"Khụ."
Trần Giang Hà ho khan, bình tĩnh lại một chút mới nói:
"Tôi mua tặng cho cậu không được à?"
"Thật không?"
Mắt Lâm Tư Tề lóe sáng, dùng gương mặt mong đợi nhìn Trần Giang Hà.
"Có điều kiện."
Trần Giang Hà vừa cười, vừa nói.
"Điều kiện gì?"
Lâm Tư Tề hỏi.
Trần giang Hà nghiêm túc nói:
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận