Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 507: Tài Sản Có Giá Trị Lớn Cửa Công Ty 9527

Chương 507: Tài Sản Có Giá Trị Lớn Cửa Công Ty 9527
Đầu tiên cô gọi điện trả lời cho Đặng Vĩnh Thanh, chuyển nguyên văn của Trần Giang Hà cho anh ta, sau đó lại dùng điện thoại của mình thực hiện cuộc gọi thứ hai.
Đầu dây chỉ vang chuông điện thoại một chút, liền lập tức nối được, giọng nói kinh ngạc vui mừng của Lâm Triết Bình truyền đến: “Con gái bảo bối của ba cuối cùng cũng nhớ đến chủ động gọi cho ba, có phải tiền tiêu vặt không đủ dùng đúng không?”
“Rõ ràng chiều hôm qua vừa gọi điện, bây giờ trí nhớ của ba ngày càng không ổn, phải chú ý thân thể nha.”
Lâm Tư Tề trong phản bác mang theo lo lắng, sau đó cười khanh khách nói: “Ba, ông chủ nhà con đã mua nhà cho con.”
“Có thể, không nhìn lầm cậu ta.” Lâm Triết Bình cười ha ha một tiếng, hỏi: “Mua nhà ở đâu?”
“Biệt thự tách rời trên đảo Nhị Sa.” Lâm Tư Tề trả lời.
“Không tệ không tệ, biệt thự trên đảo muốn mua cũng không có hàng, cậu ta nhất định đã suy nghĩ kỹ.” Lâm Triết Bình vui vẻ đồng ý.
“Con muốn đổi xe cho anh ấy.” Lâm Tư Tề nói: “Sáng nay có đến đại lý xe hơi dạo một vòng, nhưng không đủ tiền…”
“Chênh lệch bao nhiêu con báo con số đi.” Lâm Triết Bình cười hỏi.
Nghe vậy, Lâm Tư Tề nhỏ giọng báo cáo con số: “100 vạn.”
“Được, một lát sẽ sắp xếp chuyển qua cho con.” Lâm Triết Bình cầu sao được vậy với con gái, tiện thể nói: “Đội ngũ thiết kế và trang trí của công ty, con muốn tự mình chọn hay muốn ba giúp con chọn?”
Lâm Tư Tề lắc đầu: “Trước tiên không vội sửa, cuối năm công ty có rất nhiều việc bận.”
“Được, tự con quyết định, có cần gì thì gọi điện, ba vô điều kiện phối hợp.” Lâm Triết Bình cười ha hả nói.
“Tuyệt.” Lâm Tư Tề dí dỏm cười một tiếng: “Yêu ba~”
Nói xong, Lâm Tư Tề vui vẻ cúp máy trong tiếng cười sảng khoái của ba, lại bước vào văn phòng Trần Giang Hà báo cáo công việc: “Ông chủ, Đặng tổng sẽ đến lúc 10 giờ sáng mai.”
“Nhanh thế?” Trần Giang Hà vốn tưởng Đặng Vĩnh Thanh có lẽ phải dè dặt một chút, không ngờ anh ta lại dứt khoát như vậy, trực tiếp định thời gian gặp mặt vào sáng mai.
“Có cần lùi lại không?” Lâm Tư Tề hỏi.
“Không cần.” Trần Giang Hà lắc đầu, cười nói: “Hơn nửa năm không thấy Đặng tổng, khá nhớ anh ta, chậm gặp không bằng sớm gặp.”
“Được.” Lâm Tư Tề gật đầu, sau đó lại báo cáo: “Ít ngày trước Tiền Quang Viễn, Chủ Tịch Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Nông Nghiệp Quảng Đông đã đến đây vài lần, muốn hẹn anh ăn một bữa.”
“Việc này ngược lại có thể lùi một chút.” Trần Giang Hà không quá để ý nói.
Light Chaser hiện là một công ty khởi nghiệp Internet được đánh giá cao ở Quảng Đông, đồng thời cũng được ưa chuộng trong mắt các ngân hàng thương mại trong nước, Chủ Tịch Ngân Hàng Thương Mại Cổ Phần Nông Nghiệp đích thân tìm tới cửa, tất nhiên là vì hoàn thành công trạng.
Mà Trần Giang Hà tạm thời từ chối, là vì nâng cao hình ảnh, tìm cách tối đa hóa lợi nhuận.
Đặng Vĩnh Thanh trong điện thoại nói 10 giờ sáng sẽ đến thăm hỏi, thực tế sáng sớm lái xe đến trước cửa Light Chaser đợi.
Trần Giang Hà cũng có thói quen dậy sớm, trong miệng gặm bánh bao từ cổng sau của trường đại học trên đường đến cơ sở, nhìn thấy Đặng tổng đứng ngoài cửa, không kiềm được bước nhanh đi về phía anh ta.
“Giang Hà, đã lâu không gặp.”
Đặng Vĩnh Thanh liếc mắt thì nhìn thấy Trần Giang Hà, bước đến chào hỏi, trong mưa phùn nhiệt tình đưa tay ra về phía anh.
Tay Trần Giang Hà dính dầu mỡ của bánh bao, giả vờ nghiêm túc lau sạch trên áo khoác lông vũ, lúc này mới đưa tay bắt tay với Đặng Vĩnh Thanh, cười hì hì nói: “Lâu rồi không gặp, phong cách Đặng tổng vẫn như cũ.”
“Đâu có, sáng nay tôi soi gương phát hiện bản thân đã già rồi, ngược lại là cậu, ngày càng đẹp trai.” Đặng Vĩnh Thanh cười nói.
Trần Giang Hà bật cười, lại rụt cổ trong gió lạnh nói: “Bên ngoài quá lạnh, chúng ta đi vào ngồi xuống trò chuyện.”
“Được.”
Đặng Vĩnh Thanh trả lời một tiếng, bước theo anh đi vào cơ sở Light Chaser.
“Hơn nửa năm không đến, cậu vẫn treo biểu ngữ chỗ đứng Đồng bằng Châu Thổ Châu Giang, tiến quân Đồng bằng Sông Dương Tử sao?”
Đặng Vĩnh Thanh quan sát xung quanh một lần, mắt dừng lại trên tấm biểu ngữ bắt mắt nhất của công ty.
“Đồng bằng Sông Dương Tử là cục xương cứng, mất sức ba bò chín trâu cũng phải gặm xuống được.”
Trần Giang Hà nói: “Ý nghĩa tồn tại của biểu ngữ này chính là nhắc nhở thời khắc tôi và tất cả nhân viên, cách mạng chưa thành công.”
“Có ý tứ.” Đặng Vĩnh Thanh đồng ý gật đầu, lại khó tránh khỏi hơi cảm khái nói: “Lần trước khi tôi đến tìm cậu, còn nghĩ khuyên cậu về 9527, hôm nay lại đến, cậu đã không là Trần Giang Hà ban đầu rồi.”
Trần Giang Hà cười lắc đầu: “Tôi vẫn là tôi, một chút cũng không thay đổi, chỉ là thời gian đang thay đổi mà thôi.”
Nghe nói như vậy, đôi mắt Đặng Vĩnh Thanh thâm thúy nhìn chăm chú Trần Giang Hà hồi lâu, sau đó mở miệng: “Tôi nghe Tôn Hạo Lâm nói, cậu cố tình mua Công ty 9527 của chúng tôi đúng không?”
“Không có.” Trần Giang Hà khoát khoát tay phủ nhận nói: “Năng lực tôi có hạn, tiền vốn cũng có hạn, có thể miễn cưỡng duy trì kinh doanh Light Chaser là đã không tệ rồi, nào dám suy nghĩ bậy bạ.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận