Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 262: Thái Độ Của Bên Trên

Chương 262: Thái Độ Của Bên Trên
Đương nhiên là Trần Giang Hà sẽ không "vô tư kính dâng" như thế, nhưng mà những người ngồi ở đây đều là những người sẽ giúp công ty 9527 mở rộng lãnh thổ, tranh đấu với thiên hạ. Hiện tại, công ty đang có một bước tiến rất lớn, nếu như lần đầu tư bỏ vốn thứ ba gặp sự cố, tài chính không ổn định, thì sẽ có thể rơi vào nguy cơ bất cứ lúc nào.
Hành động lần này của Trần Giang Hà tương đương với việc cho thêm một mồi lửa, dù là giúp cho công ty phát triển, hay là tăng khả năng gặp phải nguy cơ lên, thì anh cũng không lỗ.
"Trần Giang Hà, tên nhóc này đúng thật là một nhân tài, hiểu rất rõ công việc này, cách cậu ta quản lý và lý giải phương diện này rất độc đáo, không tệ, rất tốt."
Trong lúc Trần Giang Hà chia sẻ, thì tổng giám đốc công ty 9527 - Đặng Vĩnh Thanh và giám đốc điều hành công ty chi nhánh Quảng Đông - Tôn Hạo Lâm nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Tôn Hạo Lâm cười cười, nói:
"Tên nhóc đó đúng là có tài thật, không nói tới những việc khác, miệng lưỡi của cậu ta đúng là rất lợi hại. Tuy rằng chỉ chia sẻ kinh nghiệm mà thôi, nhưng nhìn lại chẳng khác nào đang diễn thuyết cả. Tính kích động mọi người rất cao."
"Bây giờ, công ty rất cần những người như thế, nếu có thể có được thêm vài tổng thanh tra giống Trần Giang Hà, thì kế hoạch đưa ra thị trường trong 5 năm của chúng ta có lẽ sẽ có thể thực hành trước 2 năm."
Đặng Vĩnh Thanh đánh giá rất cao Trần Giang Hà.
Tôn Hạo Lâm nghe thế chỉ cười, không nói thêm gì cả, nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác nguy hiểm.
Trong số những người đang ngồi ở đây, không ai hiểu rõ Trần Giang Hà hơn anh ta cả. Tên nhóc này đúng là lợi hại thật, nhưng cũng rất bá đạo. Lúc chạy nghiệp vụ, không chỉ chèn ép Lý Thiên Hải, còn đè bẹp giám đốc quản lý khu vực Hoàng Thế Hiền. Hiện tại, anh đã làm tổng thanh tra, còn rất được tổng giám đốc của công ty coi trọng, Tôn Hạo Lâm cảm giác vị trí của mình hơi bị lung lay.
Tôn Hạo Lâm nghĩ tới đây thì đôi mắt hơi lóe lên, anh ta nhìn người vẫn luôn đen mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Giang Hà - CEO Hồ Hải Quân.
Lúc Tôn Hạo Lâm nhìn Hồ Hải Quân, Hồ Hải Quân cũng quay đầu lại nhìn anh ta một cái, sau đó rất ăn ý làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục quan sát Trần Giang Hà.
Sau khi cuộc họp cấp quản lý kết thúc, Tôn Hạo Lâm đi tới văn phòng của Hồ Hải Quân, hai người vừa hút thuốc, vừa nói chuyện.
"Trước kia, khi Triệu Hương Ngưng và Hoàng Thế Hiền đích thân báo cáo với tôi về việc Trần Giang Hà có ý định tự mình xây dựng công ty riêng, tự lập nghiệp, tôi vốn dĩ không tin. Nhưng hôm nay, sau khi nghe được bản báo cáo của cậu ta, tôi phát hiện tên nhóc đó có dã tâm rất lớn."
Hồ Hải Quân bật xoay chiếc bật lửa trên tay, lúc nói chuyện mặt trầm như nước.
"Trần Giang Hà đúng thật là người có dã tâm rất lớn."
Tôn Hạo Lâm gạt tàn thuốc đi, trầm ngâm nói:
"Nhưng mà muốn tự mình xây dựng sự nghiệp trong ngành này của chúng ta thực sự rất mạo hiểm, hơn nữa còn cần số lượng lớn tiền vốn. Với sự hiểu biết của tôi về cậu ta, thì khi chưa có đủ năng lực, cậu ta sẽ không nhảy đi."
Hồ Hải Quân gật đầu, anh ta không đưa ra sự đánh giá của mình về chuyện này, anh ta nhìn Tôn Hạo Lâm, nói:
"Bây giờ, cậu ta được tổng giám đốc Đặng coi trọng, cậu không cảm giác chiếc ghế của mình bị lung lay à?"
Tôn Hạo Lâm nghe thế chỉ cười:
"Tất cả mọi người đều chỉ vì công ty mà thôi, nếu như cậu ta làm việc tốt hơn tôi, thì tôi có thể trực tiếp nhường chức này cho cậu ta."
Hồ Hải Quân nhướng mày:
"Đây là suy nghĩ thật lòng của cậu?"
"Trường giang sóng sau dồn sóng trước, sóng trước dồn lên bờ cát. Tôi lớn tuổi rồi, tư duy và hành động không theo kịp người trẻ tuổi. Công ty muốn tiến lên phía trước, nghiệp vụ muốn phát triển, vẫn là nên nhường lại cơ hội cho người trẻ."
Tôn Hạo Lâm nói.
"Giám đốc Tôn đúng là một người rất có đức độ."
Hồ Hải Quân cười, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tôn Hạo Lâm:
"Hành động lùi về sau này của cậu chính là chắp tay nhường lại chức tổng giám đốc khu vực Hoa Nam trong tương lai cho người khác. Tôi nhớ khi cậu tranh chức giám đốc điều hành khu vực Quảng Đông với Triệu Hương Ngưng không hề rộng lượng như thế."
Tôn Hạo Lâm nghe thấy thế liền cười, cúi đầu hít một ngụm khói, im lặng.
"Nghiệp vụ của công ty ở khu vực Quảng Đông là tấm gương mẫu, bây giờ chỉ cần dựa theo kinh nghiệm ở Quảng Đông để phục chế lại, mở rộng nghiệp vụ ra 7 thành phố như thủ đô, Thượng Hải là có thể bật nút, nhanh chóng phát triển ra cả nước."
"Trong một chiếc lược phát triển vĩ đại như thế, nhiều thêm một tên Trần Giang Hà, hay thiếu đi một người như cậu ta đều không tạo nên ảnh hưởng gì hết, hiểu không?"
Hồ Hải Quân nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận