Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 683: Hợp Tác Vui Vẻ

Chương 683: Hợp Tác Vui Vẻ
Con ngươi Dương Vãn Tình lóe sáng, nâng ly chạm với Trần Giang Hà, thấy anh đang ngẩn người, nhẹ nhàng giải thích rõ: “Tôi nói đùa, Trần đẹp trai đừng để trong lòng.”
Trần Giang Hà nâng ly uống một hơi cạn sạch, lập tức lại đổi vẻ mặt, cười hì hì trả lời: “Ai để bụng ai là chó.”
“Khụ.”
Dương Vãn Tình ho nhẹ một tiếng.
“Trở lại chuyện chính, 9 dự án bất động sản đó, một tòa nhà thương mại, 4 khách sạn năm sao, trừ tòa nhà thương mại, còn lại có thể cho cậu tùy chọn ba kiểu.” Dương Vãn Tình nói.
Trần Giang Hà suy nghĩ, nói: “Tôi chỉ cần ba dự án Nam Sơn của Thẩm Quyến là được.”
“Cậu thật sự không bao giờ chịu thiệt.”
Dương Vãn Tình cắn môi, ba dự án Nam Sơn đó là tốt nhất trong số 9 dự án, khai phá giá trị cực cao.
“Nếu không tôi dùng ba dự án Nam Sơn đó, đôi tòa nhà thương mại kia?” Trần Giang Hà thử dò hỏi.
“Không bàn nữa.” Dương Vãn Tình không hề suy nghĩ liền từ chối.
Giá thị trường hiện tại, dù có kích thích 4 nghìn tỷ, nhưng lượng tiêu thụ nhà mới nhà cũ vẫn tiếp tục diễn ra, nhận thức chung trong nghề là bán nhà không bằng thu tiền thuê nhà, dự án dù chất lượng cao đến đâu, không bán đi đều là vô dụng, xem ra trong thời gian ngắn, giá trị của ba mảnh đất khoảng cách không bằng một tòa nhà thương mại 42 tầng.
Trần Giang Hà thưởng thức nhất thái độ lạnh lùng quyết đoán của cô, dù phụ nữ có thông minh đến đâu, cũng không thể khôn khéo mọi chuyện, mỉm cười nói: “Vậy cứ quyết định như vậy, tôi muốn ba dự án Nam Sơn, những thứ khác thuộc về chị.”
“Được.”
Dương Vãn Tình có chút nhức nhối nhưng vẫn khá sảng khoái đồng ý.
Khi lại lần nữa chạm ly, hai người mắt đối mắt.
“Hợp tác vui vẻ.” Dương Vãn Tình nói.
“Đạt được thứ mình muốn.” Trần Giang Hà mỉm cười.
“Tôi muốn hỏi cậu một việc.”
Khi ăn trưa gần xong, má Dương Vãn Tình ửng đỏ, trong mắt mang theo vài phần men say nhìn về Trần Giang Hà.
“Chỉ cần không liên quan đến bí mật kinh doanh, chị cứ tùy tiện nói.” Trần Giang Hà giống như uống có chút say, nhưng ý thức tỉnh táo, trả lời rất cẩn thận.
Dương Vãn Tình mỉm cười, nói: “Có người đàn ông tặng hoa đào cho tôi vào tháng 3, tháng 10 tặng hoa quế, lập tức vào đông rồi, cậu nói xem anh ấy có thể tặng hoa mai cho tôi không?”
“Không biết.” Trần Giang Hà rất khẳng định lắc đầu: “Trừ khi anh ấy là tên ngốc.”
Dương Vãn Tình không nói lời nào, cổ tay trắng nõn nâng cằm tinh xảo, lẳng lặng nhìn Trần Giang Hà.
“Chị Tình, có một loại hoa, tôi nói ra chị có thể đã nghe hoặc có thể chưa từng nghe qua, có tin không?” Trần Giang Hà hỏi.
“Không tin.” Dương Vãn Tình lắc đầu.
Trần Giang Hà không vòng vo: “Đàn ông kiếm tiền phụ nữ tiêu tiền, từng nghe chưa?”
Dương Vãn Tình hơi ngẩn ra, cái này không phải hoa, rõ ràng là lời thả thính tỏ tình.
Trần Giang Hà lấy bóp tiền ra, rộng rãi nói: “Bữa trưa này tôi đãi.”
Dương Vãn Tình khôi phục tinh thần lại, rất bình tỉnh nói: “Không cần trả tiền, ông chủ lớn nhà hàng Thuận Đức này họ Dương.”
Mắt Trần Giang Hà thẳng tắp nhìn cô, nhớ tới vừa rồi lúc vào quán nhân viên phục vụ đặc biệt nhiệt tình tiếp đãi, đưa tay lên chạm vào tim: “Hỏng bét, dường như bị chị lừa đến cuối cùng.”
Khóe miệng Dương Vãn Tình dâng lên một nụ cười, xinh đẹp trầm tĩnh.
Bữa ăn này kéo dài đến 1 giờ 30 chiều, uống rượu thỏa thích, 6 món ăn 1 món canh trên bàn nhưng chỉ ăn gần nữa, còn dư lại được Trần Giang Hà gói mang về ký túc xá cho vật nuôi ăn.
Tôn Thiên vừa ăn thức ăn Trần Giang Hà mang về, vừa nói lầm bầm: “Tam ca, tôi phát hiện anh giấu rất sâu, lại không nói không rằng bắt giữ hoa khôi Đại Học Trung Văn Hồng Kông.”
Trần Giang Hà nhướng mày: “Đừng nói bậy, tôi và hoa khôi Đại Học Trung Văn Hồng Kông giống như hành lá trộn đậu hũ, một trong hai sạch.”
“Trong sạch?” Tôn Thiên bĩu môi, quay đầu nhìn Lý Đại Lạc: “Lưu ca, anh tin không?”
“Đợi một chút, trước khi trả lời vấn đề này của cậu, cho phép tôi tra ít tư liệu.”
Lý Đại Lạc cố tình chậm chạp, giơ tay lên bấm con chuột, ấn mở một trang web: “Khương Diệc Xu, nữ, tròn 20 tuổi, khoa chính quy học ở Đại Học Trung Sơn, hiện giữ chức Chủ Tịch bộ phận kinh doanh đối ngoại Voice Chat Quả, Trợ Lý Chủ Tịch Tập Đoàn Giang Hà, ngày 8 tháng 11 năm 2008 tham gia hội nghị Khoa Học Kỹ Thuật Toàn Cầu, 12 phút thuyết trình hoàn toàn tiếng Anh, nội dung rúng động mọi người.”
“Khụ.”
Trần Giang Hà khụ một tiếng.
Lý Đại Lạc nói rất nghiêm túc: “Tư liệu chứng tỏ, Khương Diệc Xu, hoa khôi Đại Học Trung Văn Hồng Kông và Trần Giang Hà ký túc xá 414 của Đại Học Tài Chính Quảng Đông một chút quan hệ đều không có.”
Trần Giang Hà vừa định khen anh ta hiểu chuyện, kết quả lão Lưu chợt vỗ xuống đùi, thở hổn hển đến một câu: “Con mẹ nó, cô gái này thậm chí ảnh thẻ đều đẹp như vậy, còn thuần khiết thế này, cũng chỉ có Chủ Tịch Tập Đoàn Giang Hà chó má đó xứng đôi thôi, nếu người khác theo đuổi cô ấy, tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
Trần Giang Hà dở khóc dở cười đưa một chén canh Hoa Cúc Rắn Nước đến: “Lão Lưu, bớt nói vài từ, uống cái này một chút, đặc biệt mang đến cho cậu.”
Lý Đại Lạc nhận lấy nhìn xem, đột nhiên mặt đầy ý cười.
“Brừm brừm brừm.”
Điện thoại Trần Giang Hà rung lên vài lần, lấy ra xem, là tin nhắn của cô Từ gửi: “Thời tiết không tệ, có rành đi dạo bờ hồ với em không?”
Bờ hồ mà cô Từ nhắc đến chính là chỉ hồ Nguyệt trong khuôn viên trường.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận