Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 471: Đây Là Thế Giới Gì Thế Này, Cưỡng Ép Hôn?

Chương 471: Đây Là Thế Giới Gì Thế Này, Cưỡng Ép Hôn?
Dịch Thải Vi chỉ hôn nhẹ một cái rồi rụt người lại, xoay người cầm cái bánh kem xuống xe.
"Chết tiệt, thời buổi gì vậy? BYD mà cũng được hoa khoa cưỡng hôn?"
Trần Giang Hà có hơi bực bội châm một điếu thuốc, lúc này có một ông chú trung niên có vẻ ngoài hơi giống Phạm Đức Bưu đi tới gõ cửa kính xe, cười ha hả nói: “Em trai, tài giỏi thật đấy, lái một chiếc taxi mà vẫn có thể hẹn hò với nữ sinh Nhạc viện Tinh Hải luôn? Cô gái vừa rồi cũng xinh đẹp thánh khiết quá."
"Thánh khiết?"
Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Vừa rồi cô ấy đè tôi xuống ghế lái cưỡng hôn tôi, tôi còn không có cảm giác gì cả."
“Hả?” Ông chú trợn mắt, lập tức xoa xoa tay: “Anh trai ơi, cậu có thể cho biết một nụ hôn của một cô gái như vậy thì mất bao nhiêu thế?”
“Hôn một cái còn phải tốn tiền sao?” Trần Giang Hà cũng trừng mắt, vẻ mặt nghi ngờ hỏi ông chú: “Không phải chỉ cần có miệng là được rồi sao?”
“Có miệng là được…” Ông chú nói mẹ ơi thật lớn, hôm qua ông đây đến quán bar với một cô sinh viên ở đây cũng phải tốn mấy ngàn mới có thể sờ được cái tay nhỏ!
Trần Giang Hà thấy ông chú lộ ra vẻ mặt đau đớn, cười cũng không mấy thiện cảm, rồi anh quay tay lái, lái xe đi.
Người ta thường nói đàn ông đến chết vẫn là con trai, ý nghĩa thực sự của câu nói này là đàn ông đến già vẫn giống con trai, thích con gái mới lớn mười bảy, mười tám tuổi ~
"Giang Hà, cậu đang vui vẻ ở đâu vậy? Quan hệ hữu nghị của ký túc xá sáu thiếu một, về nhanh."
Trên đường trở về Đại học Tài chính Quảng Đông, Trần Giang Hà nhận được cuộc gọi của Lưu Đống Lương.
"Quan hệ hữu nghị với ký túc xá nào?" Trần Giang Hà hỏi.
Lưu Đống Lương hạ giọng, trầm giọng nói: “Tôi cũng không biết, Bằng Tử tổ chức, hình như là bốn chị gái cuối cấp, đều rất xinh đẹp lại còn cởi mở, trong đó còn có một người đặc biệt giỏi, ký túc xá chúng ta ngoại trừ Bằng Tử có sức chống cự thì những người còn lại đều đã bị thao túng, chuyện rất gấp rút cậu mau về cứu cánh.”
Trần Giang Hà nghe vậy mỉm cười: "Quan hệ hữu nghị với bốn chị gái, thì chỉ có đi vào lòng đất, mà mọi người đang ở đâu vậy, nghe qua điện thoại thấy gió lớn quá."
"Sân bóng rổ gần khu ký túc xá nữ."
Lưu Đống Lương đáp: “Không lắm lời nữa, nhanh tới, chị gái kêu tôi uống rượu rồi."
Lời còn chưa nói xong, Trần Giang Hà đã nghe tiếng một người phụ nữ hét lên trong điện thoại: "A Lương, sao cậu lại trốn dưới trụ bóng rổ làm gì, nhanh uống một ly đi, tối nay cậu không uống với tôi thì cậu không được trở lại ký túc xá."
"Chết tiệt, gợi cảm thật."
Trần Giang Hà nhổ nước bọt, nhấn chân ga lao về trường.
Đến sân bóng rổ, Trần Giang Hà nhanh chóng nhìn thấy vài nhóm nam nữ đang ngồi trên đất, xung quanh có rất nhiều lon bia, cách đó không xa cũng có vài lon bia chưa mở nắp, họ tụ tập xung quanh uống rượu, trò chuyện nói mát.
Bây giờ đã là đầu tháng 12, các chị cuối cấp cũng không ở lại trường được bao lâu nữa, chẳng mấy chốc sẽ phải tạm biệt trường cũ để bước vào xã hội, thế nên dù có uống bao nhiêu rượu hay có trò chuyện vui vẻ đến mấy, trong mắt họ ít nhiều vẫn có nỗi buồn chia ly không thể nguôi ngoai.
Một số chị gái uống quá nhiều nên đã ôm các chị em bên cạnh òa khóc, khóc xong lại cười ra nước mắt rồi tiếp tục uống rượu trò chuyện với nhóm em trai lớp dưới, thậm chí một số cởi mở hơn còn ôm lấy các em trai lớp dưới.
Trần Giang Hà nhìn quanh, thấy được đám người Lưu Đống Lương, khi anh đến gần mới nhận ra ở đó không chỉ các chị cuối cấp mà còn có một gương mặt quen thuộc - Lý Niệm Đào.
Kể từ lần thất bại trước, người phụ nữ này thường xuyên lén lút đâm sau lưng Trần Giang Hà, trên diễn đàn của trường có rất nhiều bài viết nói bóng nói gió, chắc hẳn phần lớn là do cô ta viết ra.
Tuy nhiên, khoảng thời gian này Trần Giang Hà bận rộn công việc ở công ty, không có thời gian để quan sát cô ta nên để cô ta chơi một mình.
"Chẳng trách Lão Lưu lại vội vàng gọi mình tới."
Trần Giang Hà cười thầm trong lòng nhưng cũng mắng một câu, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Lưu Đống Lương, sau đó vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta.
Lưu Đống Lương biết điều rút điếu thuốc ra, đưa vào miệng Trần Giang Hà, giơ tay lên, một tay giúp châm thuốc, tay kia thì chắn gió, động tác điêu luyện khiến người ta xót xa.
Lúc này Lý Niệm Đào đang uống rượu nói chuyện, chẳng hạn như trước đây từng hẹn hò với bao nhiêu người bạn trai xuất sắc, hoàn cảnh gia đình của họ thế nào, ở biệt thự cao cấp thế nào, lái siêu xe gì và có bao nhiêu tài nguyên trong xã hội, v.v.
Hầu hết mọi người sẽ lười nghe những thứ lộn xộn trong quá khứ này, nhưng Lý Niệm Đào với tư cách là phát thanh viên và người dẫn chương trình của trường đại học, đã uống quá chén nên không màng danh tiếng mà tạo drama cho mình, nghe cũng có vẻ khá thú vị, một số nội dung rất chấn động và dễ nhắm rượu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận