Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 304: Mối Quan Hệ Chính Là Tư Bản

Chương 304: Mối Quan Hệ Chính Là Tư Bản
“Vẫn là yên ổn ổn định tiết kiệm một số vốn, sau đó nắm lấy cơ hội lấn sân sang lĩnh vực bất động sản, vừa kiếm tiền bên đất đai vừa đầu tư vào mũi nhọn khoa học kỹ thuật.
Nội tâm Trần Giang Hà chợt lóe: “Cắt đường ông Đoàn và ông Nhâm, không bằng đánh lén Tập Đoàn Viễn Đại!”
“Con mẹ nó, tôi thật lạc lõng, 10 vạn tệ tiền vốn trong tài khoản không lấy ra được, thì đã bắt đầu suy nghĩ đến việc 100 tỷ.”
Trần Giang Hà châm điếu thuốc, khi đi ngang qua sạp báo, tiện tay mua một quyển của quầy hàng vỉa hè tên 《Kiếm một tỷ trong ba tháng, dạy bạn từng bước trở thành thần chứng khoán》, vốn tưởng là câu chuyện, không ngờ đều là nước đi của người chào giá, nhìn vài lần liền ném cho con chó ven đường.
Con chó cúi đầu nhìn, lắc đầu đi.
“Thứ mà con chó cũng không nhìn đến, lại có người viết sao? Chê trong nước chưa đủ nhiều bóc lột, còn đặc biệt xuất bản sách đánh lừa người hâm mộ người chào giá sao?”
Trần Giang Hà hổ nước bọt.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Chủ Tịch Đặng Vĩnh Thanh của công ty 9527 gọi đến.
“Vào lúc này gọi điện cho mình, chắc là có chuyện quan trọng.”
Trần Giang Hà suy nghĩ, ấn nút nghe.
“Giang Hà, ngày mai lúc 9 giờ 30, công ty sẽ tổ chức vòng đàm phán tài chính thứ ba, cậu đến đây dự thính.”
Kết thúc cuộc gọi với Chủ Tịch Đặng Vĩnh Thanh công ty 9527, Trần Giang Hà gọi điện cho cô thư ký nhỏ Lâm Tư Tề.
“Thời gian nghỉ cậu làm gì ở nhà?” Trần Giang Hà hỏi.
Lâm Tư Tề rất vui vẻ khi nhận được cuộc gọi từ Trần Giang Hà, cười tủm tỉm trả lời: “Ăn cơm, ngủ, dắt chó đi dạo, còn có nhớ cậu.”
“Chết tiệt, địa vị của tôi còn thấp hơn cả một con chó sao?” Trần Giang Hà hơi ngạc nhiên.
“Không có, ăn cơm và ngủ là thường ngày, dắt chó đi dạo là học phần tự chọn, nhớ cậu là học phần bắt buộc.” Lâm Tư Tề cười hì hì nói.
“Miệng nhỏ như mật ong, rất ngọt.” Trần Giang Hà hài lòng, mỉm cười chuyển chủ đề: “Ngày mai tôi phải đi một chuyến đến Thẩm Quyến.”
“Muốn đến nhà tôi sao?” Lâm Tư Tề mặt đầy vui mừng, cầm dây dắt chó chuẩn bị chạy về nhà: “Để tôi báo cho ba mẹ chuẩn bị kỹ một chút.”
Trần Giang Hà cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ vui mừng phấn khởi đó của cô thư ký nhỏ qua điện thoại, bật cười hỏi: “Nhà cậu ở rể đúng không?”
Lâm Tư Tề gật đầu nói: “Đúng vậy, điều kiện rất nhiều, cậu gật đầu là được.”
“Ha ha.” Trần Giang Hà ha ha một tiếng, ánh mắt bất cần nói: “Bây giờ dạ dày tôi còn rất khỏe, ngày nào đó dạ dày không tốt tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
“Ồ.” Lâm Tư Tề ồ một tiếng, cúi xuống chạm vào chú chó Phốc nhỏ đang vui đùa dưới chân, hạ điện thoại xuống, khẽ nói câu: “Tiểu Hạp Tử, kêu ba ba.”
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
“Khụ khụ.” Trần Giang Hà nghe được chó sủa vài tiếng, cảm thấy có chút không kiềm được, ho nhẹ hai tiếng, thầm nói phụ nữ thật là sinh vật kỳ lạ, khi nuôi thú cưng nhất định phải làm một ít chiêu trò, kêu ba ba cũng được đi, Tiểu Hạp Tử là cái quỷ gì?
Lâm Tư Tề xoa xoa đầu chú chó, chợt cần điện thoại lên hỏi Trần Giang Hà: “Ông chủ, ngày mai mấy giờ cậu đến thế?”
“Có lẽ khoảng 9 giờ.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói: “Tôi đến trụ sở công ty xử lý chuyện quan trọng, một người có chút nhàm chán, cho nên gọi điện hỏi thăm cậu có nguyện ý làm thêm giờ trong thời gian nghỉ hay không?”
“Không thành vấn đề, làm thêm giờ với ông chủ, không thể từ chối.”
Lâm Tư Tề rất thẳng thắng đồng ý.
“Ôi, cái này thì tuyệt vời.”
Trần Giang Hà mỉm cười cúp máy, cúi đầu liếc mắt nhìn cây xanh ven đường, đột nhiên phát hiện vừa rồi lúc mình gọi điện, suýt nữa từng bước một san bằng bụi cỏ lan bên cạnh, các dì lớn tuổi đang đào hố trồng cỏ cách đó không xa giận dữ nhìn anh.
Trần Giang Hà cúi người xuống, hì hà hì hục lấp đất lại, thuận tay duỗi thẳng vài bụi cỏ lan này, rời xa ánh mắt sắc bén của các dì, vốn muốn nới lỏng thắt lưng để bón phân hữu cơ sinh trưởng thúc đẩy phát triển cho chúng, nghĩ một chút vẫn là bỏ qua, sinh viên phải có tinh thần công dân, kiểu hành vi này dễ khiến người qua đường cảm thấy tự ti, không tốt chút nào.
Thu súng vào kho, đi về nhà.
“Ổ vàng ổ bạc, không bẳng căn nhà tồi tàn nhà mình, bên ngoài tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng không bằng nằm thoải mái ở nhà.”
Sau buổi cơm trưa, Trần Giang Hà nằm trong phòng ngủ của mình, trong đầu suy nghĩ đến câu chuyện “Chiến thần trở về, truyền lệnh 10 vạn Tướng Sĩ sửa ngôi nhà tồi tàn cho con gái”, dần dần thả lỏng cả người, ngủ đến trời đất mù mịt.
Hôm sau, ăn một tô mì trứng gà mẹ nấu, rồi Trần Giang Hà vội vã chạy đến trụ sở công ty 9527 ở Thẩm Quyến.
“Ông chủ, tôi ở đây!”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận