Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 416: Tôi Chỉ Muốn Ôm Cô Ấy Ngủ

Chương 416: Tôi Chỉ Muốn Ôm Cô Ấy Ngủ
Trước đây, Trần Giang Hà thích chơi cổ phiếu siêu ngắn hạn hoặc ngắn hạn, tần số cao, nhiều hoạt động, theo đuổi sự kích thích cũng nhanh chóng hồi máu và tích lũy vốn. Hiện tại, anh có vốn phong phú, lưng cứng rắn, bắt đầu theo đuổi lợi ích lâu dài, đánh trận lâu dài.
Sự thực chứng minh, Trần Giang Hà lúc trước đưa Lâm Tư Tề vào thị trường chứng khoán, tuyệt đối là hành động sáng suốt.
Cô ấy luôn mang đến những bất ngờ không thể tưởng tượng được cho Trần Giang Hà, ví dụ như nhiều loại hán phục, hay sự kết hợp giữa đồng phục y tá màu xanh nhạt và đôi tất trắng.
Dưới bảo hộ của chiến bào, thị trường chứng khoán sẽ tự nhiên mở cửa con hơn, quyết chí tiến lên!
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Giang Hà tinh thần sáng láng xuống lầu, lúc đi ngang qua lầu hai, phát hiện Tần Thiệu Hải vừa mới từ phòng tắm đi ra, dưới mắt quầng thâm, bước chân mềm mại vô lực giống như hồn ma.
"Cậu làm sao vậy, tối hôm qua mất ngủ à?" Trần Giang Hà quan tâm nói.
Tần Thiệu Hải gãi đầu một cái, có chút buồn bực nói: "Tối hôm qua vốn là ngủ rất ngon, hai ba giờ bị tiếng mèo kêu đánh thức, trời đã vào thu rồi, mèo còn gọi xuân, thực sự là kỳ quái, Giang Hà cậu có nghe thấy không?"
"Tôi hôm qua tôi nâng cao gối lên ngủ, ngủ rất sâu, cái gì cũng không nghe thấy."
Trần Giang Hà cười lắc đầu, trong miệng ngâm nga một bài hát đi xuống lầu, bước chân đặc biệt nhẹ nhàng.
"Lót gối ngủ thư thái như vậy à? Hôm nào tôi cũng thử xem."
Tần Thiệu Hải có chút ghen tị nhìn Trần Giang Hà, người tràn đầy tinh lực, hát rất hay, hắng giọng, hát theo vài lần: "Anh vẫn luôn muốn nói với em, em đã cho anh một niềm hạnh phúc bất ngờ, giống như ốc đảo giữa sa mạc."
"Mẹ kiếp, tôi không làm được cái này."
Tần Thiệu Hải hát như lông gà mắc kẹt trong cổ họng, thể hiện một cách hoàn hảo cái gọi là không có ngũ âm, bản thân cũng ngại khó nghe, thế là rất biết bản thân mình mà ngậm miệng lại. Nhanh chân đuổi theo Trần Giang Hà, cọ hắn một hồi bữa sáng lại đánh xe về trường học lên lớp.
"Giang Hà, may mắn của cậu thật cao, xếp hàng mua bữa sáng cũng có một đám em gái nhìn chằm chằm cậu kìa?"
Lúc mua bữa sáng, Tần Thiệu Hải đưa tay đặt ở trên vai Trần Giang Hà, trong miệng không nhịn được lẩm bẩm.
"Cậu cho rằng đây là chuyện tốt?" Trần Giang Hà thở dài, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: "Cậu có biết áp lực của tôi có bao nhiêu không?"
"Loại áp lực này cậu nếu như không chịu nổi, hoàn toàn có thể chia cho tôi một chút, tôi chịu nổi." Tần Thiệu Hải nói.
"Được, lần sau khi chúng ta quay video quảng cáo cho hoạt động kinh doanh giao đồ ăn mang đi, sẽ cho cậu lộ mặt." Trần Giang Hà gật đầu.
"Không có nói đùa?" Tần Thiệu Hải ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt lộ ra vẻ chờ mong.
"Chuyện như vậy cần thiết đùa giỡn hay sao?" Trần Giang Hà mỉm cười, nhưng giọng điệu lại rất chân thành: "Tôi còn chuẩn bị biên soạn cho cậu một lời kịch."
Điều này nghe có vẻ đáng tin, Tần Thiệu Hải mặt mày hớn hở, vui vẻ đến sắp bay lên: "Quả nhiên là anh em tốt, có chuyện tốt liền nhớ đến tôi!"
Trần Giang Hà nhìn thằng ngốc này, trong đầu nghĩ đến hình ảnh "Cậu bé giao hàng" kinh điển, cảm giác cũng thú vị.
Mua hai phần sữa đậu nành, bánh quẩy, cộng thêm hai phần cơm cuộn xay bằng đá bọt, ngồi ở quán ven đường bắt đầu ăn.
"Cậu không chỉ có nhiều cô em xinh đẹp hơn, mà ngay cả bữa sáng cũng phong phú hơn so với chúng tôi, ăn ngon hơn, thực sự là người này so với người khác muốn chết, hàng so với hàng được vứt."
Lúc Tần Thiệu Hải ăn sáng, cũng không quên so sánh với trường học của mình.
Trần Giang Hà không đồng tình nói: "Cậu chỉ là ít đến, nhất thời mới mẻ mà thôi, thấy nhiều hơn, ăn nhiều cũng sẽ cảm thấy chán."
"Cậu đã cảm thấy ngán rồi?" Tần Thiệu Hải hỏi.
"Tôi?" Trần Giang Hà khẽ mỉm cười, trong đầu xẹt qua hình bóng Từ Chỉ Tích, Khương Diệc Xu với Lâm Tư Tề, chân thành nói một câu: "Hãy bằng lòng với những gì mình có."
"Cũng đúng." Tần Thiệu Hải gật đầu, nói: "Cậu đã tìm được một người con gái tốt như Diệc Xu, một đời một kiếp một đôi người cũng đã khiến người khác ghen tị rồi."
"Không nhìn ra, cậu lại là một người có văn hóa?" Trần Giang Hà cười trêu ghẹo.
Tần Thiệu Hải cười hắc hắc nói: "Tôi tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, điểm mực nước nhất định phải có, nếu không thầy Chu nếu nói ra sẽ rất dễ mất mặt."
"Thầy Chu thực sự cảm ơn cậu, lúc tán gái viết thư tình cũng không quên lời ông ấy dạy." Trần Giang Hà nói.
"Tôi hoài nghi cậu là đang nói bản thân mình." Tần Thiệu Hải phản bác.
"Mạnh dạn chút, loại bỏ nghi ngờ." Trần Giang Hà cười ha ha, uống sữa đậu nành xong, trong tay cầm bánh quẩy, đứng dậy liền đi: "Tôi lên lớp đi, cậu từ từ ăn."
"Cậu đã lợi hại như vậy rồi, còn cần phải tự mình đi lên lớp?" Tần Thiệu Hải hỏi một câu.
"Tôi rất thích học tập."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận