Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 500: Sao Lại Phải Từ Chức

Chương 500: Sao Lại Phải Từ Chức
"Con cua có tám cái chân, chấm với nước tương nhai cũng rất ngon." Trần Giang Hà đạm thanh đáp: "Thời đại thay đổi, bất động sản đi đến bước đường này, việc cấp bách chỉ có một việc —— sống tiếp."
Nghe nói như thế, Dương Vãn Tình không khỏi nheo mắt lại.
Tại một cuộc họp nội bộ của Pearl River Delta Real Estate cách đây một thời gian, một vị tiền bối đức cao vọng trọng ở Thâm Quyến cũng đưa ra lập luận tương tự như Trần Giang Hà.
Khủng hoảng tài chính là không thể tránh khỏi, thị trường bất động sản bên kia đại dương đã sụp đổ, chỉ còn lại rất ít thời gian cho các công ty bất động sản khác trong nước!
Tổng kết lại chính là ba chữ —— để tồn tại.
"Xác thực lợi hại."
Dương Vãn Tình nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, nhận thức trong lòng đối với hắn tăng cao đến độ cao mới.
"Một người đàn ông tham tiền có đạo, háo sắc có phẩm, uống rượu có độ, phong lưu lại không hạ lưu, một người đàn ông như vậy không nói đến tuyệt chủng, chí ít khi hắn ở độ tuổi này cũng đã rất hiếm thấy, chẳng trách em gái đối với hắn lại có vài phần kính trọng."
"Tập đoàn Viễn Dương đang dọn dẹp các tòa nhà trong thành phố, mua nhà đưa xe, mua nhà đưa xe!"
Sau cuộc họp thường niên của Light Chaser, một số lượng lớn vest và giày da xuất hiện trên đường phố phía đông Quảng Đông, nam nữ thanh niên cầm biển quảng cáo và tờ rơi lớn tiếng hét.
Cùng lúc đó, các biển quảng cáo ở những vị trí nổi bật như lối vào tàu điện ngầm, ga tàu, sân bay, đường cao tốc,... cũng được thay thế bằng những quảng cáo rõ ràng của tập đoàn Viễn Dương.
Trong số vô vàn ưu đãi hấp dẫn mà các chủ đầu tư bất động sản lớn đưa ra, câu nói đơn giản "Mua nhà tặng xe" trực tiếp của tập đoàn Viễn Dương nổi bật trong làn sóng khuyến mãi cuối năm nay.
Thời đại này, có nhà có xe là tiêu chuẩn của người thành đạt, dự án bất động sản của tập đoàn Viễn Dương không chỉ đưa ra chính sách trả trước 0% khi mua nhà (trong mua trả góp) mà còn tặng xe tay ga sau khi khoản vay mua nhà mới được phê duyệt, tương đương với việc cho phép người mua nhà nhận được nhà và xe miễn phí.
Hình thức tiếp thị này cực kỳ hấp dẫn đối với nhiều người làm công ăn lương chăm chỉ ở phía đông Quảng Đông và mong muốn bén rễ tại thành phố hạng nhất này.
Nhưng mà, đánh giá từ báo cáo dữ liệu do Diệp Tiểu Dung gửi, người mua chính trong đợt giảm giá cuối năm này thực chất là những người lớn và các cô chú mua bán rau ở các chợ thức ăn ở làng thành thị.
"Lúc nên ra tay thì phải ra tay, vừa ra tay liền chiếm tiện nghi lớn, gừng càng già càng cay."
Trần Giang Hà xem xong số liệu báo cáo, ngửa đầu tựa ở trên ghế ông chủ, híp mắt suy tính những chuyện khác.
Khoảng thời gian này, Light Chaser không ngừng mà chiêu binh mãi mã, một bên là nghiệp vụ, một bên là giao hàng, một cách tiếp cận hai hướng.
Đồng thời, Trần Giang Hà đã gửi tín hiệu tới toàn thể nhân viên để sẵn sàng ứng phó với thiên tai và tham gia cứu trợ thiên tai.
"Ong ong ong."
Nokia N95 mới mua rung lên, Trần Giang Hà lấy điện thoại di động ra liếc nhìn ID người gọi: Dương Vãn Tình.
"Trần tổng, căn biệt thự mà cậu muốn tôi đã lấy được cho cậu rồi, lúc nào thuận tiện lại đây lấy chìa khoá?"
Trần Giang Hà ấn nút nghe, giọng nói có chút lạnh lùng của Dương Vãn Tình vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Được, ngày 15 tháng 1 tôi qua lấy chìa khoá." Trần Giang Hà đáp lại nói.
Dương Vãn Tình liếc nhìn lịch, hôm nay là ngày mùng 9 tháng 1, đạm thanh hỏi một câu: "Ngày 15 tháng 1 đối với cậu có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
"Không có gì ý nghĩa đặc biệt gì, vừa vặn là giữa tháng mà thôi." Trần Giang Hà thản nhiên giải thích.
Sau khi nhận được câu trả lời, Dương Vãn Tình không hỏi thêm nữa, đơn giản khách sáo vài câu liền cúp điện thoại.
"Chị, hiếm khi chị chủ động gọi điện thoại cho hắn, chưa tới một phút đã cúp rồi à?"
Dương Vãn Tình vừa cúp điện thoại, em gái vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà sát vào hỏi.
Dương Vãn Tình không trả lời, thuận miệng hỏi: "Em gái, em có phải đã từ chức ở Hồng Nham capital rồi à?"
"Không có." Dương Uyển Oánh lắc đầu một cái, nói: "Công việc của em đang tốt, sao lại phải từ chức?"
"Ồ." Dương Vãn Tình đáp nhẹ một tiếng, quan sát đồ mặc thường ngày của em gái: "Chị có chút hiếu kỳ, công ty tư bản nổi tiếng nhất thế giới bây giờ bắt đầu nuôi dưỡng những người nhàn rỗi sao?"
"Ồ, chị rõ ràng quanh co lòng vòng nói em là người rảnh rỗi."
Dương Uyển Oánh hất cằm lên, đưa tay đánh lén vòng eo thon thả chị, gãi cho cô không kìm được, cọ một cái từ trong ghế dựa đứng dậy, cười lùi về phía sau.
"Được rồi được rồi, mau dừng tay, em lớn như vậy, còn nghịch ngợm như thế này bị người ta nhìn thấy, thì liền bị chê cười."
"Liền nghịch ngợm, liền nghịch ngợm, chị người lớn như vậy, còn sợ ngứa à."
Dương Uyển Oánh hai tay cùng chuyển động, đem chị gái bức lui đến góc tường, cù cô cho đến khi cô không thể đứng thẳng lên, bật cười ra nước mắt.
"Ầm."
Một tiếng vang trầm thấp, cửa phòng làm việc của Dương Vãn Tình đột nhiên bị người ta đẩy ra, khiến hai chị em đang vui vẻ sợ hết hồn.
Dương Uyển Oánh giương mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc, nhìn thấy thiếu niên đi vào, ánh mắt trở nên sắc bén, trực tiếp mắng: "Triệu Thụy An, cậu có bệnh à! Đi vào trong phòng chị tôi không biết trước tiên phải gõ cửa à?"
"Thật xin lỗi."
Triệu Thụy An ngượng ngùng mỉm cười, hắn vốn cũng muốn gõ cửa, nhưng là vừa nghe thấy tiếng cười của Dương Vãn Tình ở ngoài cửa, cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên trực tiếp đẩy cửa mà vào, không nghĩ tới lại là em vợ đang chơi đùa với cô.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận