Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 83: Dù Cho Như Thế Nào Đi Nữa, Cũng Phải Mua Được Một Phần

Chương 83: Dù Cho Như Thế Nào Đi Nữa, Cũng Phải Mua Được Một Phần
Từ Chỉ Tích gật nhẹ đầu:
"Cậu đã thích ứng với công việc bên Đoàn Ủy chưa?"
"Khá tốt, tôi chính là một hạt giống có thể thích ứng với hoàn cảnh, có thể mọc rễ, nảy mầm, phát triển được ở bất cứ đâu.”
Trần Giang Hà cười, nói tới đây, anh đúng thật là phải cảm ơn cô Từ, chức vụ trợ lý ở Đoàn Ủy đã mang đến cho anh rất nhiều ưu đãi.
Không nói tới chuyện khác, chỉ nói tới việc công việc buôn bán ở khu Thiên Hà có thể thực hiện được một cách nhanh chóng như thế, không thể không kể tới tác dụng của thân phận trợ lý Đoàn Ủy. Nếu không có nó, Trần Giang Hà cũng không có mặt mũi lớn tới mức có thể kêu gọi hơn phân nửa ban cán sự Đoàn Ủy đi làm việc."
"Xem ra cậu lăn lộn rất tốt bên phía Đoàn Ủy."
Từ Chỉ Tích cười, nói tiếp:
"Tôi biết gần đây cậu rất hay đi ra ngoài làm thêm, còn cổ vũ ba ban cán sự ưu tú của ba ngành nghề lớn bên Đoàn Ủy. Cậu có thể nói cho tôi biết cụ thể là cậu đang làm gì không? Có lẽ tôi có thể giúp cậu lấy được một vài tài nguyên."
"Hả?"
Đôi mắt Trần Giang Hà sáng lên, đúng thực là anh từng nghĩ tới việc đi tìm trường học xin tài nguyên để tự xây dựng sự nghiệp, chỉ là do chưa tới thời điểm thích hợp mà thôi, không ngờ cô Từ lại chủ động đề xuất việc này.
Địa vị của cố vấn ở trường đại học không được xem là cao, nhưng mà về phương diện hỗ trợ học sinh xây dựng sự nghiệp thì vẫn có một vài quyền lợi nhất định.
Có đều, Trần Giang Hà suy nghĩ một chút lại cảm thấy lời này của cô Từ rất có thể là do muốn báo đáp nhân tình tối hôm qua, cho nên anh cũng không biểu hiện quá khích, chỉ nhẹ nhàng trả lời:
"Công việc mà em đang làm tạm thời chưa cần đến tài nguyên của trường, sau này nếu như cần đến, em sẽ đi tìm cô."
"Ừ."
Từ Chỉ Tích gật nhẹ đầu, sau đó dịu dàng nói:
"Cảm ơn cậu vì chuyện tối hôm qua."
Trần Giang Hà thầm nói quả nhiên là như thế, ngoài miệng lại trêu ghẹo:
"Khách khí như vậy làm gì, tối hôm qua nếu như cô gật đầu thì đã trở thành bạn gái của tôi rồi..."
"..."
Từ Chỉ Tích cắn môi, cúi đầu im lặng.
"Cô Từ, mấy buổi tiệc xã giao như tối hôm qua, sau này cô tốt nhất đừng tham gia."
Trần Giang Hà nói.
"Ừ, trước kia nếu có thể không đi liền không đi, ngày hôm qua thật sự không thể từ chối được, vị chủ nhiệm Trương kia được điều vào làm trong sở Giáo Dục, ngay cả hiệu trưởng cũng phải cho người đó một chút mặt mũi.”
Giọng nói của Từ Chỉ Tích vô cùng rầu rĩ.
Cô cũng biết rõ là tên Trương Đông Lai có ý đồ xấu với mình, có lẽ do sắp được điều tới sở Giáo Dục, cho nên ngày hôm qua, rất nhiều hành vi cử chỉ của gã đều là cố tình làm bậy.
Kết quả, từ đầu tới cuối đều xem nhẹ mọi thứ xung quanh, còn mặt dày mày dạn mà ép cô uống mấy ly rượu đế.
May mà Trần Giang Hà tới kịp thời, nếu không e là sau khi buổi tiệc kia kết thúc, gã sẽ nương chuyện này mà làm ra mấy chuyện khác người.
"Khó trách..."
Trần Giang Hà híp mắt, tên Trương Đông Lai kia trông khoảng 30 tuổi, tuổi trẻ như thế đã được điều tới sở Giáo Dục, tất nhiên là sẽ có tư bản đứng sau.
So sánh với gã đó thì Trần Giang Hà hiện tại lại chưa có gì cả.
Nhưng mà nếu phải nói Trương Đông Lai kém Trần Giang Hà ở điểm nào, thì phải nói là chuyện mà gã tâm tâm niệm niệm, trăm phương ngàn kế muốn làm, thì Trần Giang Hà chỉ cách một cách cửa.
"Cậu ta không phải là đang so sánh bản thân với Trương Đông Lai chứ?"
Trong lòng Từ Chỉ Tích mơ hồ đoán ra được điều mà Trần Giang Hà đang suy nghĩ, nhưng cô giữ im lặng, nói sang chuyện khác:
"Mắt cậu vẫn còn tơ máu kìa, tối hôm qua đúng thật là ngủ không tốt, uống xong rồi thì đi vào trong ngủ tiếp đi?"
"Không được, phòng của cô quá thơm, sàn nhà lại quá cứng, em ngủ không quen."
Trần Giang Hà lắc đầu, nói.
"Cậu... cậu có thể ngủ trên giường."
Từ Chỉ Tích nói.
"Ngủ trên giường cũng có thể ngủ không quen, nhưng mà thói quen có thể nuôi dưỡng, nếu có thể thực hành một điều trong 21 ngày, thì có thể biến nó thành thói quen."
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, nói.
"Nghĩ thật đẹp, chỉ có một lần duy nhất, không có lần sau."
Từ Chỉ Tích quăng cho anh một ánh mắt xem thường, sau đó cúi đầu gắp tôm cho anh:
"Ăn nhiều tôm một chút, đừng nghĩ lung tung."
"Phương thức quan tâm người khác của cô đúng thật là khác biệt."
Trần Giang Hà rất sẵn lòng nhận lấy toàn bộ số tôm mà cô gắp.
Sau khi ăn no xong, bọn họ ngồi trên sô pha xem thế giới động vật, nghe giọng nói hùng hậu của Triệu Trung Tường, cơn buồn ngủ rất nhanh đã kéo tới, xoay người đi vào trong phòng ngủ của cô Từ.
Anh nằm lên giường của cô, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Khi anh tỉnh lại, đã là 11 giờ sáng.
Cô Từ có để lại một tờ giấy ở trên bàn, có việc nên phải đi ra ngoài.
Trần Giang Hà cũng không ở lại lâu, anh tiện tay giúp cô vứt rác, sau đó trực tiếp đi tới căn tin ăn trưa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận