Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 406: Nam Thần Của Em Là Ai?

Chương 406: Nam Thần Của Em Là Ai?
Mấy ngày nay, Trần Giang Hà thậm chí còn mặc đồng phục Light Chaser, đi xe đạp điện để giao đồ ăn.
Hành động này của anh không phải là làm màu, mà là phối hợp với dịch vụ “Chủ Tịch Gần Gũi Giao Hàng” mới ra mắt do Bộ Phận Kinh Doanh Light Chaser triển khai, dùng cách thực tế lại tiết kiệm tiền nhất, đổi lấy cảm giác mới mẻ và hảo cảm của khách hàng, dĩ nhiên, khu vực giao hàng tạm thời giới hạn ở phía đông Quảng Đông, hạn mức mười đơn hàng mỗi ngày.
Thành phố Đại Học Phiên Ngung, tòa nhà ký túc xá nữ của Đại Học Trung Văn Hồng Kông, ký túc xá 302.
Khương Diệc Xu đang ngồi trên giường đọc sách, Chu Đăng Lan là đại tỷ của ký túc xá ở trước máy tính vừa gọt lê vừa nói: “Diệc Xu, bây giờ em là vị khách hiếm hoi trong ký túc xá, từ khi em thuê nhà ở ngoài, cảm giác em không còn thân với các chị em nữa.”
Khương Diệc Xu ngẩng đầu nhìn Chu Đăng Lan, có chút xấu hổ mỉm cười, không nói gì.
Vương Thục Phân là nhị tỷ của ký túc xá nói tiếp: “Nếu không phải hôm nay có tiệc sinh nhật của Tam tỷ, có lẽ em cũng không muốn quay lại đúng không?”
Khương Diệc Xu vẫn không nói gì.
Lúc này, Phùng Cầm vừa trang điểm xong đang ở trước gương xoay đầu lại, sâu sắc hỏi một câu: “Đại tỷ Nhị tỷ, các chị không thể bình tĩnh, yên lặng đợi nam thần của tôi đến cửa giao thức ăn được sao?”
“Nam thần của em là ai?”
Chu Đăng Lan và Vương Thục Phân đồng thanh hỏi.
“Còn có thể là ai, tất nhiên là Trần Giang Hà Chủ Tịch Light Chaser rồi.”
Phùng Cầm mặt mày hớn hở nói: “Tôi đã lướt trang web hàng ngàn lần, hao hết trăm ngàn cay đắng, hôm nay vất vả lắm mới tranh được đơn hàng do chính chủ tịch giao, cuối cùng cũng đã có nhìn thấy anh ấy, bây giờ tim tôi đập rất nhanh.”
Nghe nói như vậy, Khương Diệc Xu hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phùng Cầm.
Bời vì không hòa hợp với bạn bè cùng phòng, cho nên cô vẫn chưa giới thiệu Trần Giang Hà cho bạn bè cùng phòng biết, vốn nghĩ trước đây anh thường hoạt động mạnh ở khuôn viên Đại Học Trung Văn Hồng Kông, mọi người chắc hẳn đều quen, không ngờ các chị em trong ký túc xá lại không có ấn tượng gì với anh cả.
“Có lẽ là do lâu rồi anh ấy không có đến trường tìm mình đi.” Khương Diệc Xu thầm nghĩ.
“Hôm nay không phải sinh nhật em sao?” Chu Đằng Lan vừa gọt lê xong hỏi một câu.
Phùng Cầm tinh ranh cười, nói: “Nếu tôi không nói sinh nhật, làm sao mọi người có thể sẵn sàng cùng tôi đói bụng đợi nam thần giao thức ăn đến chứ?”
Chu Đăng Lan cắn một miếng lê, vừa nhai vừa lắc đầu: “Phùng Cầm em tỉnh lại đi, người ta là Chủ Tịch Light Chaser trông đẹp trai như vậy, bên người nhất định đã có mỹ nhân đồng hành, chướng mắt em.”
“Vậy cũng chưa chắc, anh ấy có thể xuống ngựa cao tự mình đi giao hàng, điều đó chứng tỏ anh ấy là người thực tế, nói không chừng sẽ thích một cô gái trong sáng giản dị lại giỏi giang như tôi.” Phùng Cầm nói.
Chu Đăng Lan nhìn Phong Cầm thần thái phấn chấn, lại nhìn Khương Diệc Xu yên lặng, bĩu môi nói: “Nếu tôi nhìn, Khương Diệc Xu có thể có chút cơ hội, còn em thì kém xa.”
Phong Cầm nhíu mày.
Chu Đăng Lan lại hỏi: “Em đặc biệt gọi Khương Diệc Xu đến, là muốn em ấy giúp tô điểm bề ngoài sao?”
“Đương nhiên không phải, là muốn chứng minh rằng chàng trai mà tôi nhìn trúng chắc chắn không phải là một chàng trai tầm thường chỉ quan tâm đến ngoại hình.” Phong Cầm nói.
Chu Đăng Lan bừng tỉnh, giơ ngón tay cái lên khen cô ta: “Thì ra em muốn mượn vẻ đẹp của Diệc Xu làm tiêu chuẩn, thật thông minh.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Phong Cầm vang lên, sau khi bắt máy nghe được giọng nam dễ nghe: “Chào ngài, tôi là shipper của Light Chaser, thức ăn take away của ngài đã được chuyển đến tầng dưới ký túc xá, dì quản lý ký túc xá không cho phép tôi lên lầu, làm phiền ngài xuống lầu lấy thức ăn.”
“Được, được, tôi xuống lầu ngay.” Phong Cầm vội vàng trả lời, thuận tiên truy hỏi: “Tôi hỏi một chút, có phải anh gọi là Trần Giang Hà không?”
“Đúng vậy, tôi là Trần Giang Hà, shipper số 00001 của Light Chaser.”
Đối phương đưa ra câu trả lời khẳng định.
Nghe vậy, Phong Cầm kích động đến dậm chân, xoay người nhát mắt với các chị em ký túc xá, mọi người cùng nhau chạy ra khỏi ký túc xá, chạy chưa được bao xa Phong Cầm quay lại hét lên lần nữa: “Diệc Xu, cậu giúp tôi lấy túi muối đặt ở trong tủ đồ đó.”
“À à!”
Khương Diệc Xu liền à hai tiếng, động tác nhanh nhảu từ trong tủ đồ tìm một túi muối rồi đi theo bạn cùng phùng xuống lầu.
Đám người Phong Cầm đến dưới lầu ký túc xá, đã thấy Trần Giang Hà mặc đồng phục Light Chaser, trước mắt chợt sáng lên, bước nhanh chạy đến cạnh anh.
“Chào ngài, xin hỏi số đuôi số điện thoại là bao nhiêu?” Trần Giang Hà mỉm cười hỏi.
“8, 8213.” Phong Cầm khi nói chuyện với các chị em trong ký túc xá thần thái phấn khởi, tràn đầy tự tin, mà khi đến trước mặt Trần Giang Hà, nói số đuôi số điện thoại đều hơi cà lăm, tim đập rất nhanh, rất căng thẳng, thậm chí không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn anh.
“Chúc ngài có một bữa ăn vui vẻ.”
Trần Giang Hà đã quen với điều này từ lâu, mỉm cười đưa đồ ăn cho cô ta rồi xoay người rời đi.
“Đợi một chút.”
Phong Cầm gọi anh.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận