Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 469: Dù Sao Cũng Là Trả Sai

Chương 469: Dù Sao Cũng Là Trả Sai
Từ Chỉ Tích nhẹ giọng đáp lại, sau đó đè tay cô xuống, lùi về sau một bước nhỏ: "Tôi ra ngoài, cậu rửa cho cẩn thận, đừng có nghĩ lung tung."
"Dạ."
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, vốn anh cũng đâu có nghĩ lung tung, nhưng trước khi Từ Chỉ Tích rời đi cô lại lẳng lặng ấn xuống, làm hại anh phải chiến đấu một hồi lâu.
Bữa tối nấu nồi lẩu nhỏ vẫn ngon như xưa, nhưng Trần Giang Hà ăn lại có hơi lơ đãng.
"Bạn Trần Giang Hà, chuyện vừa rồi cậu đề cập với tôi, tôi đồng ý, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đến bộ phận pháp lý của công ty cậu báo danh."
Ăn cơm xong, rốt cuộc Đào Hân Nhiên cũng quyết định, tiện thể nói: "Đổi lại, tối nay cậu chở tôi về trường được không?"
"Không thành vấn đề."
Trần Giang Hà hào phóng đồng ý.
Tám giờ tối, Trần Giang Hà lái xe đưa Đào Hân Nhiên về trường, vốn anh định tiện đường thăm Khương Diệc Xu, nhưng thấy bộ dáng này nổi bật quá nên chỉ quay vô lăng đi về phía nhạc viện Tinh Hải.
"Em gái Dịch!"
Dịch Thải Vi vừa bước ra khỏi phòng thanh nhạc, một chàng trai cao ráo đẹp trai gọi cô rồi sải bước đi tới.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, sau đó bình tĩnh hỏi: "Anh Lục, anh gọi em có gì sao?"
“Hôm nay là sinh nhật em, nên đây là món quà đặc biệt anh chuẩn bị cho em.”
Lục Thiên Tầm duỗi tay đưa cho Dịch Thải Vi một hộp quà được gói rất đẹp mắt, cười lịch sự nói: "Em mở ra xem có vừa ý không."
"Cám ơn anh."
Dịch Thái Vi lịch sự nói cảm ơn, sau đó lại uyển từ chối: “Em không có ý định tổ chức sinh nhật nên không thể nhận quà của anh được.”
Lục Thiên Tầm là người có học thức tốt, dù bị từ chối cũng không hề tỏ ra vẻ không vui, gương mặt tuấn tú sạch sẽ vẫn nở nụ cười nói: “Sinh nhật tuổi 18 sao lại bỏ lỡ được, đây là một ngày vô cùng quan trọng đời, món quà này anh đã chọn lựa rất tỉ mỉ để tặng cho em, nếu em không nhận anh cũng không thể đem về, cũng không muốn lấy lệ mà tặng cho người khác, vứt đi thì lãng phí quá, nên có thể nể mặt anh chút mà nhận được không?"
Nghe vậy, Dịch Thải Vi nghiêm túc nhìn anh lại nói xin lỗi: "Xin lỗi anh, bạn trai em không thích em nhận quà của người khác."
Nói xong cô cúi xuống nhìn xuống điện thoại, có tin nhắn: "Anh đến trường em rồi."
"Hả?"
Lục Thiên Tầm hơi há hốc mồm, anh ta để ý tới Dịch Thải Vi đâu chỉ mới một ngày hai ngày, cô sinh viên năm nhất này, sau khi xuất hiện tại bữa tiệc sinh viên năm nhất, lập tức được mệnh danh là hoa khôi năm nhất của Nhạc viện Tinh Hải, phần lớn thời gian đều độc lai độc vãng, lại rất nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng chưa bao giờ nghe đồn cô ấy đang hẹn hò với nam sinh nào.
Nên Lục Thiên Tầm mới ngơ ngác, vì đột nhiên nghe thấy cô nói hai chữ "bạn trai".
"Dù em có bạn trai, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể nhận quà của anh, hoặc là em có thể mở ra xem một lần cũng được, dù sao đây cũng là tấm lòng của anh."
Lục Thiên Tầm hít một hơi thật sâu, với tư cách cũng là nhân vật có tiếng tăm ở Nhạc viện Tinh Hải, nhiều nữ sinh với anh ta mà nói chỉ cần ngoắc ngón tay là có thể ra ngoài gọi phòng, nhưng đó chỉ là những kích thích giác quan bên ngoài, chơi mãi cũng chán, nữ sinh có thể khiến anh ta rung động cũng hiếm hoi và trước mắt cũng chỉ có Dịch Thải Vi này.
"Xin lỗi, em phải về luyện hát."
Ban đầu Dịch Thải Vi còn khá khách sáo, nhưng sau khi thấy tên họ Lục này lì lợm la liếm thì đã cất bước đi thẳng.
"Chờ chút!"
Lục Thiên Tầm hét lớn, nhấc chân muốn đuổi theo, lại nhìn thấy phía trước có một thanh niên đang ngậm điếu thuốc đang lững thững đi dọc theo ngọn đèn đường.
"Anh Trần!"
Dịch Thải Vi liếc mắt nhìn thấy Trần Giang Hà, mặt cô lộ ra vẻ phấn khởi ngạc nhiên, lại vui vẻ tăng tốc chạy về phía anh.
"Anh, anh đi bộ lại đây sao?"
Dịch Thải Vi đi tới trước mặt Trần Giang Hà mỉm cười chào hỏi.
Trần Giang Hà liếc mắt cô một cái, nhếch môi cộng thêm chán nản mà nói: “Không, anh lái xe tới đây, bảo vệ trường em cũng kỳ quá, thấy anh đẹp trai rồi sợ anh bắt cóc mấy em gái xinh đẹp trong trường hay sao mà nhất quyết không cho anh lái xe vào trường.”
“Đúng là anh đẹp trai thật mà.” Dịch Thải Vi khẳng định.
“Lại nói đùa rồi?”
Trần Giang Hà đưa lấy ra một đôi găng tay màu đỏ ở trong túi, anh vừa mua nó ở cửa hàng tiện lợi để đưa cho Dịch Thải Vi: “Trời lạnh, cho em một đôi găng tay để sưởi ấm tay mình.”
"Cám ơn!" Dịch Thải Vi vui vẻ nhận lấy, sau đó cởi ba lô xuống lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt đưa cho Trần Giang Hà: "Đây là chiếc khăn quàng cổ em đan, hy vọng anh sẽ không chê.”
Trần Giang Hà sửng sốt, một đôi găng tay ba đồng đổi lấy một cái khăn quàng cổ, chỉ xét về số lượng len thì lần đổi chác này không hề lỗ.
Không đúng, sau khi cộng thêm tiền xăng chạy xe tới đây, chung quy vẫn lỗ một chút, là một “nhà tư bản” thông minh nên chi tiết rất quan trọng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận