Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 343: Tôi Làm Việc Thiện Không Để Lại Tên Tuổi

Chương 343: Tôi Làm Việc Thiện Không Để Lại Tên Tuổi
Gió đêm thổi tung mái tóc dài của Khương Diệc Xu, vừa vặn có một giọt nước rơi trên má Trần Giang Hà, hương thơm lướt qua chóp mũi, lại cho anh thêm vài phần động lực.
Mùi thơm của cô gái luôn đặc biệt khiến người ta rung động, cho đến khi Trần Giang Hà về nhà vào ban đêm nằm trên giường, dường như còn có thể mở hồ ngửi được mùi thơm thoang thoảng đó của Khương Diệc Xu.
Kỳ nghỉ hè là một khoảng thời gian dài đối với nhiều sinh viên đại học, đối với Trần Giang Hà mà nói giống như vừa xem phim với Khương Diệc Xu, thoáng qua đã nghênh đón tựu trường.
Năm ngoái anh vẫn là sinh viên năm nhất, trong chớp mắt đã bước vào năm hai đại học.
Với tư cách là đàn anh năm hai, lại còn giữ chức vụ Phó Bí Thư Sinh Viên Ban Chấp Hành Đoàn Ủy của trường, Trần Giang Hà dĩ nhiên phải làm gương tốt cho sinh viên, dẫn đoàn tình nguyện viên đến Ga Quảng Đông giăng biểu ngữ, nghênh đón sinh viên đại học năm nhất mới.
“Đàn… Đàn anh.”
Khoảng 3 giờ chiều ngày 31 tháng 8, một cô gái vừa mới ra khỏi nhà ga, đang vội vàng đẩy vali, cố gắng kẹp hai chân, tư thế xuất hiện bên cạnh Trần Giang Hà có chút kỳ lạ.
“Bạn học, em là sinh viên mới đó của trường đúng không?” Trần Giang Hà nhìn cô, khách sáo hỏi một câu.
Cô gái này rất xinh đẹp, dáng người cũng cao gầy, chỉ là nói với giọng nghèn nghẹn, nghe dẹo dẹo, hơn nữa tư thế này thật sự quá kỳ lạ, trông giống như một cây gậy massage điện.
“Tôi, tôi đến từ nhạc viện âm nhạc… Cho hỏi một chút, dần ở đây có phòng vệ sinh nào không?” Cô gái lo lắng hỏi.
“Ra ngoài quẹo trái, chỉ cần đi bị 200m là đến nơi.” Trần Giang Hà nói.
“Ừ ừ, cảm ơn.”
Cô gái nói tiếng cám ơn, vội vàng đẩy hành lý đi.
“Thật không dễ dàng, sợ là đã nhịn suốt một đường đến đây.”
Trần Giang Hà lắc đầu, mấy ngày nay xe lửa trong mùa tựu trường nổi tiếng là đông đúc, rất nhiều chuyến tàu đông đúc có thể so với du lịch Tết, sau khi có không ít người lên xe, về cơ bản không thể di chuyển, đi vệ sinh khá vất vả.”
“Rào!...”
Cô gái đó chạy ra ngoài không bao lâu, Trần Giang Hà đột nhiên nghe được một âm thanh như mưa, trong lòng chợt giật mình.
Sau khi Trần Giang Hà nghe được động tĩnh bên ngoài, quả quyết nhặt một chai nước suối 1,5l, mang theo cây dù chạy ra ngoài.
“Rào rào.”
Trần Giang Hà liếc nhìn vũng nước trên mặt đất, không nói một lời mở nắp chai nước suối đổ xuống đất, một tay mở cây dù ra, cúi người che cho cô gái đang ngồi xổm trên đất cúi đầu tựa như một con đà điểu, hận tìm không được một cái lỗ chui vào không muốn gặp ai.
Lối ra của ga tàu có lượng người rất đông, cảnh tượng vừa xảy ra đột ngột đã thu hút sự chú ý đông đảo của hành khách, một nhóm người lại phớt lờ mặt trời chói chang trên đầu, tụ tập xem náo nhiệt nhiều hứng thú, một số chàng trai mạnh dạn ngồi xổm xuống, vươn đầu ra để xem cô gái trông như thế nào.
Theo lời của các thế hệ sau, đây thực sự là một hiện trường chết chóc xã hội quy mô lớn.
Mắt thấy xung quanh người tụ tập càng ngày càng nhiều, Trần Giang Hà chợt đứng dậy, xoa chân mày, quát lạnh một tiếng: “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy nước suối vẩy trên đất sao? Đi nhanh lên, đừng có chặn lối ra của ga!”
“Con mẹ nó, mày hung hăng cái gì.”
Một chàng trai trẻ trợn mắt nhìn Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà liếc nhìn hắn, chai nước khoáng trong tay bị vò nát trực tiếp vứt đi: “Ông đây hung dữ chính là tên khốn nạn như mày, ngồi xổm xuống đất nhìn một cô gái đang gặp rắc rối có phải rất vinh dự không? Tại sao mày không về nhà gặp mẹ mày đi?”
Chàng trai bị tát vào mặt, còn bị đánh đập thậm tệ ngay trước mặt, đôi mắt trừng lớn giống như chuông đồng, siết chặt tay, nếu không phải nhìn thấy thân hình cao lớn của Trần Giang Hà, dáng vẻ hung thần ác sát thật sự không trêu chọc được, hắn đã trực tiếp xông lên đánh.
“Trừng gì mà trừng, có can đảm thì giao đấu đi!”
Trần Giang Hà hung dữ đến mức giống như chó sói hổ báo, giọng nói vừa nói ra, khí thế kéo căng, những ông chú xung quanh ở độ tuổi 30 hoặc 40 tuổi thấy vậy đều có chút chột dạ, chưa kể chàng trai gầy như khỉ này.
Giọng nói của anh vừa vang lên, hàng chục sinh viên tình nguyên của Đại Học Tài Chính Quảng Đông đã chạy ra ngoài ngay lập tức.
Khi chàng trai nhìn thấy tình huống này, đôi mắt mở to co lại, thầm nghĩ mày con mẹ nó đã đồng ý đấu tay đôi sao? May mà ông đây vừa rồi không manh động, nếu không động tới tay, rất có thể không đến 3 phút, thì có người phải quỳ xuống đất bóp nhân trung cầu xin tôi đừng chết.
Ngày càng có nhiều người ở hiện trường, chẳng mấy chốc đã có một số nhân viên mặc đồng phục đeo băng tay, họ hét lớn bằng loa phóng thanh: “Di chuyển! Di chuyển! Đừng đứng quanh đây chặn lối ra.”
Nghe nhân viên la hét, đám đông xem náo nhiệt lúc này mới lục tục giải tán.
Trần Giang Hà cúi người vỗ vai cô gái: “Bạn học, em cũng di chuyển theo đi.”
Cô gái ngồi xổm trên mặt đất từ ​​từ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Giang Hà với khuôn mặt như hạt mưa trên hoa lê, khịt mũi, vẻ mặt phức tạp nức nở nói: “Cám ơn anh, đàn anh.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận