Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 712: Em Quên Mất Rồi

Chương 712: Em Quên Mất Rồi
Trần Giang Hà cười hì hì đáp lại: "Đồng hồ cô gửi tôi cũng nhận được rồi, cảm ơn nhé.”
Dương Uyển Oánh nghe vậy, làm bộ không hài lòng nói: "Quan hệ của tôi với cậu, tặng cái đồng hồ thôi mà phải khách sáo nói cảm ơn vậy sao?"
Trần Giang Hà khụ khụ một tiếng: “Tận mấy triệu không cảm ơn sao được, nếu là chị cô tặng thì tôi mới không nói cảm ơn.”
“Ừm hử?” Dương Uyển Oánh nhướng mày chờ câu tiếp theo của anh.
Trần Giang Hà nói: “Mấy triệu đối với chị cô chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng với cô thì khác ít nhất cũng phải mấy tháng lương đúng không?”
"Cũng gần vậy."
"Đó, nếu tôi không nói cảm ơn thì sẽ phụ lòng một cô gái xinh đẹp làm việc chăm chỉ để dành tiền tặng quà cho tôi, nếu không nói cảm ơn thì không chừng còn nói tôi là thứ không ra gì luôn.” Trần Giang Hà trêu ghẹo.
Dương Uyển Oánh mỉm cười đáp lại: "Tôi đâu có bủn xỉn vậy, cơ mà cậu cũng còn lương tâm đó, Trần đẹp trai.” viptruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Trần Giang Hà không nói gì.
Dương Uyển Oánh quay lại báo cáo công việc: “Tôi đã giúp cậu làm tất cả thủ tục quỹ ủy thác gia đình 2 tỷ mà cậu đã lập cho cha mẹ mình.”
"Đầu tư vào thị trường chứng khoán Mỹ cũng dựa trên kế hoạch của cậu. Một tỷ tài chính sẽ được mua theo đợt cho các cổ phiếu chất lượng cao như Apple, Nvidia, Google và Amazon."
"Về phần cậu muốn chiêu mộ mấy nhà toán học hàng đầu, tôi cũng từng tới hỏi thăm rồi nhưng có thể thuyết phục được hay không thì khó mà nói trước được." Dương Uyển Oánh nói ra một cách vô cùng nghiêm túc.
“Cám ơn, vất vả cho cô rồi.” Trần Giang Hà hiếm khi trịnh trọng đáp lời: “Khi nào cô về nước, tôi sẽ cho một phần thưởng lớn.”
“Đừng.” Dương Uyển Oánh cười từ chối, vô thức kéo chị gái Dương Vãn Tình ra làm tấm chắn: “Tôi sợ nhận không nổi, cứ cho chị tôi là được rồi.”
"Ồ ~"
“Hả~ tôi không nghe.”
Dương Uyển Oánh cúp điện thoại trước.

"Trần Giang Hà, anh ra ngoài một lát."
Trần Giang Hà gọi điện thoại xong, đang định lấy mấy túi táo ở đầu giường, lần lượt tặng cho mọi người để bày tỏ tâm ý. Không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, anh quay lại thì nhìn thấy Từ Chỉ Tích.
"Cô Từ."
Trương Khải dẫn đầu chào hỏi, sau đó đặt cuốn sách trong tay xuống, nhanh chóng từ giường trên đi xuống, xỏ giày vào, cầm mấy bình nước nóng đầy ắp lên, giả vờ đi đến phòng nước để lấy nước.
Lưu Đống Lương đang tải một đoạn video, sau khi nghe thấy giọng nói của Từ lão sư, anh đóng sầm laptop lại, tiện tay rút ​​dây mạng ra, cười ngốc nghếch chào hỏi rồi chuồn đi.
Từ Chỉ Tích nhìn thấy hai người này chuồn đi nhanh như vậy, cho nên cô không đứng ở ngoài cửa nữa mà bước vào trong phòng xem thử, sau đó ánh mắt dừng lại trên giường của Trần Giang Hà.
Tất cả các loại táo, thiệp Giáng sinh và quà tặng được đóng gói đẹp mắt chất thành một ngọn núi nhỏ ở đầu giường của anh.
Từ Chỉ Tích nhìn thấy tình hình này cũng không hề tức giận, thậm chí cô còn không thắc mắc những món quà đó là ai tặng, hoặc là bản thân Trần Giang Hà mua chúng để tặng cho ai. Cô hào phóng giơ tay lên, đưa cho anh túi quà lớn xách trong tay.
Trong túi có một chiếc áo len cao cổ màu đen, một chiếc khăn quàng cổ màu trắng nhạt, một chai kem dưỡng da tay, một quả táo được đóng gói đẹp mắt, còn có một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu đỏ có khắc nhãn hiệu "Hoa Hạ Hoàng Kim".
Trần Giang Hà không mở chiếc hộp ra, chỉ là vô thức nhìn tay trái của Từ Chỉ Tích, lập tức trong lòng xúc động, đột nhiên vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Từ Chỉ Tích nhấc chân đóng cửa ký túc xá lại để tránh bị người khác nhìn thấy, sau đó đánh anh một cái : "Ôm thì ôm thôi, sao lại dùng lực như vậy ?"
Từ lão sư đánh rất nhẹ, Trần Giang Hà cười toe toét : “Đột ​​nhiên nhớ ra, lần trước khi em đến ký túc xá nam sinh cũng hung dữ như vậy với anh.”
“Lần trước là khi nào ?” Từ Chỉ Tích chớp chớp mắt, “Em quên mất rồi.”
Trần Giang Hà có lòng nhắc nhở, nói : "Vào lúc lần đầu tiên em sử dụng kỹ thuật phòng sói với anh."
"A này, anh còn không biết ngại mà nói à..."
Từ Chỉ Tích vừa nghe thấy lời này, trong đầu cô lập tức sống động.
Nhớ lại Trần Giang Hà ép cô vào tường, rồi bị cô dùng kỹ thuật con gái chống sói lật ngược tình thế, nằm ngửa trên mặt đất tay chân duỗi thẳng, đúng là ký ức vẫn còn như mới, rành rành trước mắt.
Trần Giang Hà cười đùa tí tửng nói : "Nếu như em đối xử với anh dịu dàng chút, thì anh sớm đã bỏ qua chuyện này từ lâu rồi."
"Hừ ~" Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng hừ một tiếng, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn vào cằm Trần Giang Hà, rất nhẹ nhàng nói : "Em biết, anh là đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhắc lại chuyện cũ để chuyển hướng sự chú ý của em, để tránh đêm nay em quấn lấy anh, không để cho anh đi gặp bạn học nữ khác, có phải không ?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận