Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 451: Nhắn Tin Chúc Ngủ Ngon

Chương 451: Nhắn Tin Chúc Ngủ Ngon
"Lão lục này, nhìn người ngược lại rất chuẩn."
Trần Giang Hà đứng từ xa nhìn hai người, không nhịn được khen Tôn Thiên một câu.
Tiểu tử Tôn Thiên này trước đó vẫn luôn ngừng theo đuổi nữ thần Lâm Tư Tề, đuổi thế nào cũng không buông, mãi cho đến khi hắn ngửi thấy mùi thơm của nữ thần trên người Trần Giang Hà trong lúc chạy bộ buổi sáng, nhìn thấy một túi thuốc bổ thận kia, mới buồn bã buông tay.
Hiện tại hắn đã chuyển mục tiêu sang bạn cùng phòng của Lâm Tư Tề, Lưu Tử Du, cũng là dùng phương thức theo đuổi "Liếm chó".
Nhưng mà, phản ứng của Lưu Tử Du đối với Tôn Thiên rõ ràng là nhiệt tình hơn nhiều so với Lâm Tư Tề.
Hơn nữa hai người còn có chung một sở thích —— chạy bộ buổi sáng.
Ngoại trừ việc hồi phục sau chấn thương và những ngày mưa, Lưu Tử Du và Tôn Thiên đều chạy bộ buổi sáng trên thao trường hầu như mỗi ngày.
Điều này cũng làm cho bạn học Tôn Thiên có ảo tưởng rằng —— cô ấy thích mình.
"Bạn học Tôn Thiên, lời thổ lộ của cậu thật sự khiến tôi ngạc nhiên."
Lưu Tử Du trên mặt mang theo nụ cười, nghiêm túc lại chân thành nói: "Cậu là một chàng trai rất tự giác và thực tế, đoạn thời gian cùng chạy bộ buổi sáng với cậu cũng làm tôi hưởng được nhiều lợi ích, thế nhưng ... Bây giờ tôi chưa sẵn sàng cho chuyện yêu đương."
Lưu Tử Du nói xong, nhìn chằm chằm Tôn Thiên, nhẹ giọng hỏi: "Tôi nói như vậy, cậu có thể chấp nhận được không?"
"Không, không sao hết." Tôn Thiên vung tay, rõ ràng trong lòng rất khó chịu, nhưng trên mặt lại giả vờ như không sao cả: "Tôi có thể chấp nhận được."
"Vậy thì tốt." Lưu Tử Du thở phào nhẹ nhõm, đem hộp quà trong tay trả lại hắn: "Phần lễ vật này quá quý trọng, làm bạn cùng lớp và bạn bè, tôi không thể nhận được, trước đó không biết cậu đưa đồ đắt tiền như vậy, là tôi liều lĩnh, lỗ mãng."
Tôn Thiên sửng sốt một chút, giọng nói chua chát mở miệng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho con gái, cậu có thể không từ chối được không?"
Lưu Tử Du chớp mắt mấy cái, không biết tại sao, cô thực sự cảm thấy có chút tiếc nuối cho chàng trai trước mặt.
Nhưng nhớ đến trước đây hắn đã theo đuổi Lâm Tư Tề, cô vẫn là quyết định cứng rắn hơn, dứt khoát đem quà hoàn trả: "Cám ơn lòng tốt của cậu, tôi sẽ chân thành ghi nhớ."
Tôn Thiên nhận lại với vẻ mặt ngơ ngác, ngập ngừng hỏi cô: "Vậy tôi có thể hẹn cậu đi chạy bộ buổi sáng với nhau được không?"
"Quãng thời gian trước bị thương nghỉ ngơi mấy ngày, công việc tồn đọng lại rất nhiều, gần đây sẽ không chạy bộ buổi sáng được." Lưu Tử Du nói.
"Ồ." Tôn Thiên ồ một tiếng, cảm thấy tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới lời Vương Viễn Bằng đã nói lúc trước.
Trong phương diện theo đuổi con gái, hắn vẫn còn quá non nớt và coi mọi việc là đương nhiên, không hiểu tính cách của Lưu Tử Du, tùy tiện tặng quà thổ lộ, kết quả đương nhiên là không mấy tốt đẹp.
"Trời cũng không còn sớm nửa, tôi về ký túc xá đây, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi."
Lưu Tử Du nói xong, xoay người rời đi.
Tôn Thiên đứng tại chỗ nhìn cô đi vào ký túc xá, ngây ngốc đứng nhìn, lúc xoay người, Trần Giang Hà đưa cho hắn điếu thuốc.
"Tam ca ..." Tôn Thiên nhận lấy điếu thuốc, khịt khịt mũi, đột nhiên muốn khóc.
"Đây, để anh châm thuốc cho cậu." Trần Giang Hà lấy ra bật lửa, tiến lên đốt thuốc cho hắn.
Tôn Thiên hít sâu một hơi hỏi: "Anh vừa nãy đều nghe được?"
"Nghe được rất nhiều." Trần Giang Hà cười gật đầu, vỗ bả vai Tôn Thiên nói: "Tiểu tử cậu làm rất tốt, thiếu một chút nữa đã theo đuổi được Lưu Tử Du tới tay rồi."
"A?" Tôn Thiên có chút bối rối, bĩu môi nói: "Tam ca, anh đang đả kích em hay là an ủi em?"
"Không có đả kích, cũng không có an ủi, tôi đang nói là sự thật." Trần Giang Hà nghiêm túc nói:
"Lúc Lưu Tử Du từ chối cậu, còn đặc biệt bổ sung một câu, cậu có thể chấp nhận được không?"
"Nói rõ cô ấy cũng quan tâm đến cảm xúc của cậu." Trần Giang Hà nói.
"Hoặc khen người ta chỉ là khách khí, không muốn trực tiếp đả kích lòng tự ái của tôi." Tôn Thiên buồn bực nói.
Trần Giang Hà nở nụ cười: "Cậu đây là thiếu kinh nghiệm rồi, lòng tự ái của cậu ở trong mắt những cô gái không thích cậu là không đáng giá một đồng, chỉ có những cô gái quan tâm đến cậu, mới vô thức để ý đến lòng tự ái của cậu, cân nhắc cảm xúc của cậu."
"Hả?"
Ánh mắt Tôn Thiên lập tức phát sáng lên, những lời nói này của tam ca, quá đạp ngựa có đạo lý, quả thực là lời lẽ chí lý, là bình minh của thế giới.
"Tam ca, dạy em!"
Tôn Thiên cúi người xuống, ôm thật chặt bắp đùi của Trần Giang Hà.
"Không có gì để dạy cậu cả, con gái mạnh mẽ thì sợ chồng nhàn rỗi, con gái ngoan thì sợ vướng víu, đừng nản lòng, tiếp tục theo đuổi là được rồi." Trần Giang Hà gảy tàn thuốc, nói: "Đêm nay trước tiên gửi tin nhắn QQ chúc cô ấy ngủ ngon, xem thử cô ấy trả lời như thế nào."
"Chúc ngủ ngon không phải là một từ đặc biệt dùng để chỉ liếm chó sao?" Tôn Thiên nhớ tới những ghi chú đã ghi trước đó.
Trần Giang Hà mỉm cười, nói: "Trước khi thổ lộ tình cảm gửi lời chúc ngủ ngon mới coi như liếm chó, sau khi tỏ tình, cậu liền thành cá ở trong bể của người ta, gửi lời chúc ngủ ngon chính là tăng thêm cảm giác tồn tại, có hiểu không?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận