Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 281: Cô Giáo Lý, Xin Chờ Một Chút

Chương 281: Cô Giáo Lý, Xin Chờ Một Chút
Lý Thanh Tú cười gật đầu, nói bổ sung: "Một người quản lý ưu tú, thường có thể đạt được sự cân bằng giữa nhu cầu kinh tế và nhu cầu xã hội của nhân viên, hơn nữa giỏi về quan tâm quan hệ nhân mạch."
"Cô giáo, tôi lại có cái nhìn khác." Trần Giang Hà nói.
"Nói nghe một chút." Lý Thanh Tú mỉm cười nói rằng.
"Tôi cho rằng tiền tài mới là động lực chính của công việc, nếu như nỗ lực và phần thưởng không tỷ lệ thuận với nhau thì đừng nói với tôi về mơ ước, tình cảm, thuộc về, bởi vì ước mơ của tôi là không đi làm, tình cảm là tìm vợ, thuộc về là về nhà." Trần Giang Hà nói.
"Ha ha ha ha."
Trần Giang Hà dứt tiếng, cả lớp cười phá lên.
Cô Lý Thanh Tú cũng cười nhìn anh, thậm chí còn đi đầu vỗ tay cho anh.
"Nói rất có đạo lý, vị bạn học này, cậu tên là gì?" Lý Thanh Tú hỏi.
"Tôi tên Trần Giang Hà."
"Trần Giang Hà?" Đôi mắt của Lý Thanh Tú vụt sáng, cười nói: "Phía sau cửa trường đại học có Group Buying Take away “Light Chaser”, chính là cậu sáng lập?"
"Đúng thế." Trần Giang Hà gật đầu.
"Nếu như nhân viên phía dưới dùng những lời cậu vừa nói để trao đổi với cậu, cậu sẽ trả lời như thế nào?" Lý Thanh Tú hỏi.
"Tôi sẽ nói cho họ biết, làm được thì làm, không làm được thì mẹ nó cút đi, lão tử không thiếu người!" Trần Giang Hà đáp.
Dứt tiếng, cả phòng lại cười phá lên.
"Ôi, cmn, Trần Giang Hà, lợi hại, cậu xứng làm ông chủ!"
Cô giáo Lý Thanh Tú đẩy kính mắt, hỏi: "Bạn học Trần Giang Hà, đây là suy nghĩ thật sự của cậu?"
"Đúng thế." Trần Giang Hà mỉm cười, chuyển chủ đề: "Đương nhiên, tiền đề cho câu trả lời của tôi là cung cấp cho nhân viên mức lương cao nhất trong ngành."
"Rất ưu tú." Lý Thanh Tú tán thưởng liếc anh một cái, nói: "Dựa theo phương thức quản lý của cậu, tôi tổng kết được, cậu cho rằng mục đích của nhân viên đi làm là để kiếm tiền, kiếm tiền xong có thể nói về chuyện tìm cảm, thoải mái với lòng trung thành, đúng không?"
"Có thể nói như vậy." Trần Giang Hà gật đầu.
"Phương thức quản lý của cậu phù hợp với doanh nghiệp vừa và nhỏ có dưới 1000 người, do ông chủ trực thuộc và tham gia toàn bộ hành trình quản lý bên trong việc quản lý doanh nghiệp nhỏ." Lý Thanh Tú nói.
"Nếu như công ty của cậu quy mô mở rộng đến hơn 1000 người, thậm chí mấy vạn, hoặc hàng trăm ngàn người, liệu phương pháp quản lý đơn giản và thô bạo mà cậu vừa sử dụng có còn hiệu quả không?" Lý Thanh Tú hỏi ngược lại.
Trần Giang Hà sờ lên cằm suy nghĩ một chút, lời nói của cô giáo Lý khiến anh phát hiện ra mình còn nhỏ, cơ cấu cũng nhỏ.
"Trong các doanh nghiệp hiện đại, trong các tập đoàn đa quốc gia lớn với mấy vạn nhân viên, thậm chí hàng chục triệu hoặc hàng trăm triệu, trong khi mức lương hàng tháng của nhân viên tuyến đầu bình thường chỉ dưới 2000. Nếu chỉ lấy tiền lương làm tiêu chuẩn quản lý thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Lý Thanh Tú cười nói: "Doanh nghiệp càng lớn thì càng cần xây dựng văn hóa doanh nghiệp của riêng mình để nhân viên có được cảm giác thoải mái về mặc cảm xúc và cảm giác thân thuộc."
"Nói cách khác, một công việc ngắn hạn chỉ có thể đáp ứng nhu cầu kinh tế mà bỏ qua nhu cầu xã hội. Một công việc dài hạn cần duy trì sự cân bằng giữa nhu cầu kinh tế và nhu cầu xã hội, cậu hiểu chưa?"
"Đã hiểu, cảm ơn cô giáo." Vẻ mặt Trần Giang Hà nghiêm túc gật đầu.
Lời nói của cô giáo Lý Thanh Tú, khiến anh tỉnh ngộ, Trần Giang Hà là thật sự tiếp thu được.
"Ngồi xuống đi."
Cô giáo Lý Thanh Tú mỉm cười ra hiệu hắn ngồi xuống, sau đó bắt đầu dẫn dắt chủ đề bằng những trường hợp thực tế về các nhà quản lý ở các cấp độ khác nhau trong và ngoài nước mà cô đã từng tiếp xúc, tung gạch nhử ngọc.
Bản thân cô cũng từng là giám đốc điều hành cấp cao ở một trường học, chuỗi siêu thị nước ngoài nổi tiếng một thời gian. Sau khi về nước, trở thành giáo viên xuất sắc tại đại học tài chính Quảng Đông, câu chuyện nhãn hiệu, quản lý án lệ hạ bút thành văn, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, nghe không hề nhàm chán tý nào.
Càng quan trọng hơn là, nghe cô giáo Lý giảng bài căn bản không cần ghi chép, dùng tâm linh nghe được ích lợi không nhỏ.
Đại học không phải học bằng cách nhớ, mà là phát tán tư duy, kiến thức lý thuyết dài dòng sẽ chỉ khiến người ta buồn ngủ, nhưng trải nghiệm cuộc sống thực tế và thực tế có thể khiến người ta phải suy nghĩ.
Sau khi nghe bài giảng dài 90 phút, toàn bộ quá trình đều không đi tiểu, giữa học sinh và giáo viên chuyển động cùng nhau, làm cho bầu không khí lớp học đặc biệt sôi động, tiếng chuông tan học vang lên, rất nhiều bạn học đều không phát hiện.
Nhưng mà, cô giáo Lý Thanh Tú lên lớp chưa bao giờ dạy quá giờ, thời gian vừa đến, đúng giờ tuyên bố tan học.
"Cô giáo Lý, xin chờ một chút."
Lúc Lý Thanh Tú xoay người phải đi, Trần Giang Hà cất bước tiến lên, gọi cô lại.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận