Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 94: Mùa Hè Bị Gió Thổi Qua

Chương 94: Mùa Hè Bị Gió Thổi Qua
Trần Giang Hà quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Thu Nhã, cô gái này vừa rồi lại thừa dịp anh không đề phòng, trực tiếp vươn cái móng vuốt vừa động vào đá kia vào trong cổ anh.
"Cậu mới thuộc họ chó!"
Hai tay Hàn Thu Nhã chống nạnh, trừng mắt lạnh lùng nhìn Trần Giang Hà, hừ nói: "Diệc Xu chính là quá dịu dàng, mới có thể bị cậu đùa giỡn, ăn hiếp, nếu đổi lại là tôi, không đánh chết cậu mới lạ."
"Chuyện giữa nam nữ, cẩu độc thân như cậu thì biết cái gì."
Trần Giang Hà liếc mắt, nói: "Cô ấy dịu dàng như vậy, tôi nào đành lòng ức hiếp? Tôi cmn hận không thể tách ra mấy chiếc xương sườn cho cô ấy nấu canh bồi bổ một chút."
"Tôi tin cậu mới có quỷ." Hàn Thu Nhã cũng trợn trắng mắt.
"Cậu tin hay không kệ cậu." Trần Giang Hà không thèm để ý cô, quay đầu hỏi Khương Diệc Xu: "Em tin không?"
"Em tin." Khương Diệc Xu gật gật đầu.
"Cảm động không?" Trần Giang Hà lại hỏi.
"Cảm động." Khương Diệc Xu vẫn gật đầu.
"Tối đừng về ký túc xá, cùng anh đi ra ngoài ngủ, có được không?" Trần Giang Hà hỏi tiếp.
"Không được." Khương Diệc Xu lắc đầu.
"Thôi được rồi, pha bẻ lái mạch não khó vậy mà cũng có thể quay xe không có chướng ngại, em thi đậu được 985 cũng không phải không có đạo lý."
Trần Giang Hà bất đắc dĩ bĩu môi, khóe mắt nhìn Trương Minh Kiệt chỉ biết ngây ngốc đứng ở cách đó không xa, cúi đầu nhấp một hớp trà chanh.
Oẹ, chua quá, thứ đồ chơi này đến cả chó cũng không thèm uống.
Chín giờ tối, Trần Giang Hà nếm thử vị ngọt của Khương Diệc Xu ở tầng dưới ký túc xá nữ Đại học Quảng Đông, sau khi trung hòa vị chua của trà chanh buổi chiều, anh mới đắc ý bắt xe buýt trở về Đại học Tài chính Quảng Đông.
Xe dừng lại ở một trạm xe buýt cách cổng chính trường học khoảng ba mươi mét, trần Giang Hà đi xuống xe, giương mắt nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc cách đó không xa, nhanh chóng lấy tay nhiều lần lau chùi môi.
Sau khi lau xong, anh vẫn cảm thấy không an toàn, nên vào một quán nhỏ ven đường mua một gói kẹo que cay, ăn một hơi, khiến cho miệng đầy tương ớt và hạt ớt, hồng hộc hít vào thở ra, nhanh chân đi vào cổng trường.
"Trần Giang Hà."
Đang đi, bỗng nhiên nghe thấy có người ở sau lưng gọi tên mình.
Trần Giang Hà nghe giọng cũng biết là cố vấn Từ, Từ Chỉ Tích, xoay người lại, hướng về phía cô nhếch miệng mỉm cười.
Từ Chỉ Tích trong tay cầm theo một túi trái cây đi về phía anh, nhìn thấy miệng anh đầy tương ớt, liền cười hỏi: "Cậu cũng đã học đại học rồi, sao còn thích ăn que cay?"
"Que cay là thứ hồi nhỏ tôi thích ăn nhất, hiện tại thì không còn thích nữa, thỉnh thoảng chỉ ăn một gói để thỏa mãn cơn thèm thôi."
Trần Giang Hà mỉm cười, sau đó lập tức nói sang chuyện khác hỏi: "Cô Từ, vừa nãy tôi thấy cô đi ở phía trước tôi, sao chớp mắt lại đi ở phía sau rồi?"
"Vừa nãy tôi vào phòng bảo vệ đưa mấy trái táo cho bảo vệ, vừa vặn nhìn thấy cậu ở cổng trường học ăn que cay ..."
Từ Chỉ Tích hời hợt đáp lại, sau đó lấy ra một cái khăn tay đưa cho anh: "Trên người tôi không có khăn giấy, cậu dùng cái này lau miệng đi."
Trần Giang Hà nhận lấy khăn tay, ngửi một cái, mùi thơm trên đó giống hệt mùi thơm trên cơ thể của Từ Chỉ Tích, hiển nhiên là cô ấy dùng nó cho mục đích cá nhân của mình, anh mỉm cười nói: "Chiếc khăn tay này thơm quá, tôi không đành lòng dùng nó để lau miệng."
"Không đành lòng thì đừng dùng, đưa tôi ..." Từ Chỉ Tích khẽ cáu, cái tên Trần Giang Hà này xưa nay đều chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, chiếc khăn tay này đưa ra, sợ là không lấy về được.
"Nếu không cô Từ giúp tôi lau một chút đi?" Trần Giang Hà hỏi.
"Cái tên nhà cậu ..." Từ Chỉ Tích lặng lẽ liếc nhìn anh, sau đó nhìn xung quanh, không có người nào, thế là duỗi tay cầm khăn tay, cẩn thận từng li từng tí giúp anh lau tương ớt và hạt ớt bên mép.
"Cô Từ."
"Ừ?"
"Trăng đêm nay thật lớn, thật tròn."
"Thật không?" Từ Chỉ Tích ngẩng đầu nhìn một chút, gò má tuyệt mỹ dưới ánh trăng sáng tỏ, có vẻ đặc biệt sinh động.
"Nhịn không được." Trần Giang Hà đột nhiên nghiêng người tới, ở trên mặt cô hôn một cái, sau đó lùi lại vài bước, nhanh chân bỏ chạy.
"Trần Giang Hà!"
Từ Chỉ Tích phục hồi tinh thần lại, phát hiện anh đã chạy xa.
Trần Giang Hà không có trả lời, mà lớn tiếng hát: "Tôi thừa nhận đều là mặt trăng gây ra họa, bóng đêm quá đẹp em quá ôn nhu."
"Tên khốn kiếp này."
Từ Chỉ Tích nghe vậy gò má nóng lên, nhấc chân đá những viên sỏi bên đường, trong lòng lại là nghĩ đến câu tiếp theo của bài hát: Trong khoảnh khắc đó anh chỉ muốn già đi cùng em.
Tuy nhiên, Trần Giang Hà chạy trốn nhanh, không có hát câu này.
Trở về ký túc xá 414, đầu Trần Giang Hà đầy mồ hôi, thở hổn hển.
"Tam ca, anh làm sao vậy? Bị ai đuổi giết à?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận