Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 90: Cố Gắng, Phấn Đấu!

Chương 90: Cố Gắng, Phấn Đấu!
"Sức chiến đầu của Bộ Ngoại giao đúng là mạnh thật, dựa theo tiến độ này, không mất bao lâu chúng ta đã có thể giải quyết được 3.000 tệ tiền tài trợ cho lễ hội vận động mùa thu."
Trần Giang Hà cười, khích lệ.
"Chủ yếu là do tính chất của công việc này khá giống với công việc ở Bộ Ngoại giao chúng tôi, cộng với những kỹ năng mà cậu tự mình chỉ dạy, sau khi mọi người nắm giữ được kỹ xảo, rất nhiều vấn đề khó đều trở nên rất đơn giản. Chỉ cần dùng tâm làm việc, ký được hợp đồng không phải chuyện khó."
Đường Nguyệt Đình mỉm cười, nói.
"Vạn sự khởi đầu nan, nhập môn luôn đơn giản."
Trần Giang Hà cười cười, nói:
"Nhớ dặn mọi người không cần phải quá liều mạng, làm việc và nghỉ ngơi hợp lý."
“Ngoài ra, người ký được nhiều hợp đồng nhất trong tuần sẽ được thưởng thêm."
Trần Giang Hà ngoài miệng thì bảo mọi người đừng quá liều mạng, phải làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, nhưng lại dùng phương thức khen thưởng để ngầm dẫn tiết tấu. Có điều, sau khi nhìn thấy đôi mắt Đường Nguyệt Đình hơi sáng lên, trong lòng của anh đã có tính toán.
"Tôi còn có chút việc, đi trước, có việc gì thì cứ nhắn qua QQ."
Trần Giang Hà nói xong liền quay người rời đi.
"Cố gắng, phấn đấu!"
Đường Nguyệt Đình nhìn Trần Giang Hà đi ra ngoài cổng trường, nắm chặt tay, giống như thanh năng lượng đã được kéo đầy vậy.
Sau khi Trần Giang Hà đi ra khỏi cổng trường liền đi xe buýt tới công ty.
Lúc này.
Phòng làm việc giám đốc khu vực của công ty.
Hoàng Thế Hiền đang nói chuyện với Lý Thiên Hải.
Sau khi chi nhánh công ty Quảng Đông bên này chia thành sáu bộ phận, Hoàng Thế Hiền cứ thế thuận lý thành chương từ giám đốc bộ phận nghiệp vụ thăng chức lên giám đốc khu vực, quản lý 3 khu vực Phiên Ngu, Bạch Vân và Lệ Vịnh.
Ngoài ra, hiện tại 3 khu vực Thiên Hà, Việt Tú, Hải Châu tạm thời vẫn chưa quyết định được người quản lý.
Công ty vốn định giao nó cho trưởng phòng bộ phận trước đó, chính là giám đốc bộ phận ở khu vực Hải Châu hiện tại - Diệp Tiểu Dung đảm nhiệm, nhưng bởi vì thành tích của Trần Giang Hà ở khu vực Thiên Hà quá xuất sắc, cho nên việc này bị tạm hoãn lại.
Hai ngày qua, tâm trạng của Lý Thiên Hà khá tuột dốc, trạng thái lúc làm việc cũng không được tốt, sĩ khí của những nhân viên khác cũng theo đó mà giảm xuống, thành tích tuần của đội bằng không, hôm nay có lẽ cũng như thế.
Nhưng mà chuyện này đã không còn quan trọng nữa, Lý Thiên Hải đã xuất hiện suy nghĩ muốn từ chức.
Lý Thiên Hải càng nghĩ càng thấy tức.
Trước khi Trần Giang Hà gia nhập công ty, Lý Thiên Hải là người mới có thành tích tốt nhất, muốn học vấn có học vấn, muốn năng lực có năng lực, muốn thành tích có thành tích, thuận buồm xuôi gió.
Kể từ khi Trần Giang Hà gia nhập công ty, những ngày an nhàn của anh ta dường như kết thúc rồi. Ngày đầu tiên liền ký được 3 hợp đồng, chưa tới 10 ngày đã dùng ưu thế tuyệt đối thăng chức. Sau đó lại được điều đi làm giám đốc khu Thiên Hà. Tiếp đó, lại dùng "sức của một người" ổn định cả ổn định nghiệp vụ của khu Phiên Ngu, cướp đi miếng thịt đã được đút tới sát miệng Lý Thiên Hải.
Có thể nhịn được sao?
Buồn cười chính là trước khi phân chia khu vực, Lý Thiên Hải còn đặc biệt đi tới trước mặt Trần Giang Hà diễu võ giương oai, kết quả Trần Giang Hà chỉ dùng một hiệp thôi đã đánh cho mặt anh ta sưng hết cả lên.
Hoàng Thế Hiền thấy tâm trạng của Lý Thiên Hải không tốt, thì nhấm một ngụm trà để thấm giọng rồi nói:
"Tiểu Hải, cậu là do tôi tự mình phỏng vấn tuyển chọn, tôi cũng có thể coi là khá hiểu cậu."
"Thực ra, tôi dẫn dắt đội nhóm nhiều năm như thế rồi, nhưng cậu là người mà tôi thấy xuất sắc nhất, tiền đồ của cậu rất sáng lạn, hoàn toàn có thể đặt ánh mắt về lâu dài hơn một chút, đừng quá so đo những việc ở trước mắt."
Lý Thiên Hải nghe lời dỗ dàng nhưng tràn đầy sự khuyên nhủ của Hoàng Thế Hiền thì ngẩng đầu, cắn răng nói:
"Anh Hoàng, không phải tôi so đo với Trần Giang Hà, mà là do cậu ta rất quá đáng. Trước đó, khi làm nghiệp vụ thì cướp của tôi sáu hợp đồng, lúc đó tôi không nói. Nhưng ngày hôm trước, khi đang họp, cậu ta vậy mà làm tôi xấu hổ trước mặt tất cả mọi người, tôi không thể nhịn được."
"Lúc đó cậu ta đúng là có hơi quá đáng, nhưng cũng chỉ là báo cáo thành tích một cách bình thường mà thôi, cậu đừng để việc đó trong lòng."
"Nhắc tới chuyện cũ thì cứ "Hắn mạnh mặc hắn, “ông XXX mẹ hắn", cậu chỉ cần thầm thăm hỏi mẹ cậu ta mấy lần ở trong lòng là được rồi."
Hoàng Thế Hiền dùng lời nói thô tục để trấn an Lý Thiên Hải.
"Tôi không thể ân cần thăm hỏi mẹ cậu ta như thế được."
Mặc dù rất tức giận, nhưng Lý Thiên Hải vẫn giữ những phẩm chất tốt của một sinh viên, bĩu môi lẩm bẩm:
"Tôi bây giờ chỉ có một suy nghĩ, một là từ chức, ngài duyệt giúp tôi, hai là sa thải Trần Giang Hà. Trong công ty này có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta."
"Sa thải Trần Giang Hà?"
Hoàng Thế Hiền híp mắt, hỏi:
"Lý do?"
"Công ty cấm không cho đồng nghiệp cướp khách hàng của nhau, lần trước cậu ta cướp 6 bản hợp đồng của tôi, làm trái với quy định, không nên sa thải à?"
Lý Thiên Hải vẫn cứng họng nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận