Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 212: Nghĩ Đẹp Quá Ha

Chương 212: Nghĩ Đẹp Quá Ha
“Chậc, hôn hình như bị chênh lên trên, muốn thử lại cái khác.” Trần Giang Hà vừa nhịn đau vừa lẳng lơ nói.
“Nghĩ đẹp quá ha.” Từ Chỉ Tích lặng lẽ tăng sức, trừng phạt Trần Giang Hà.
“Ừm, nghĩ lại vẫn rất đẹp rất tuyệt.” Trần Giang Hà nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn rất lì lợm: “Cô Từ, cô có họ hàng với tôm hùm à, lúc nào cũng gắp em.”
“Hừ.” Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, không nỡ dùng sức véo anh, dứt khoát tạm thời buông tay, nói lời “uy hiếp” nói: “Cậu ít ba hoa thôi, mau đi ra ngoài, nếu không đi ra ngoài, ngày mai khi gặp ba mẹ cậu tôi sẽ nghiêm túc nói.”
“Cô Từ, chiêu nên nói hay không này của cô tuyệt rồi, trực tiếp bắt chẹt em.”
Trần Giang Hà lúc này ngược lại là thành thật, gãi gãi đầu, đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên sô pha xem TV.
Lúc này, kênh điện ảnh đang chiếu tác phẩm kinh điển của Tinh gia và chú Đạt, "Uy Long trốn học".
“Bộ phim này thật hợp với hoàn cảnh mà.”
Trần Giang Hà hứng thú xem một lúc, vừa xem vừa cười, cho đến khi chú Đạt nói câu kinh điển "Này, tôi chưa lên xe mà".
“Ha ha ha.”
Trần Giang Hà vừa cười vừa đấm sô pha, diễn xuất của Đạt thúc xuất thần nhập hóa, tùy tiện một biểu tình, một động tác, hay một ánh mắt, một câu nói thì cùng luôn có thể bất ngờ chọc trúng mạch cười, xem vài lần là cười rộ lên, căn bản không dừng lại được, chú ấy phối diễn cùng Tinh gia thật sự rất tuyệt.
“Trần Giang Hà, cậu bị khờ à, dừng tay…”
Từ Chỉ Tích rửa bát đũa xong đi ra, thấy anh cười đến độ nện sô pha ra một cái hố, cô có xúc động muốn có một cái búa gỗ nhỏ trong tay để gõ đầu anh một cái.
“Cô Từ, cô đến đây, ngồi bên cạnh em, chúng ta cùng xem phim.”
Trần Giang Hà cố nén ý cười, gọi Từ Chỉ Tích lại đây.
“Tôi không ngồi, đứng xem.”
Từ Chỉ Tích nhẹ giọng từ chối đề nghị của Trần Giang Hà, lần trước chỗ bị anh bắt nạt đến loạn thành một mớ hỗn độn chính là ở trên sô pha, lần này phải rút kinh nghiệm, rời xa sô pha, rời xa tên nhóc thối...
Trần Giang Hà cười nhìn cô, hỏi: "Trước đây cô xem qua bộ phim này chưa?"
“Xem rồi.” Từ Chỉ Tích gật đầu, giơ ngón trỏ trắng nõn, xinh đẹp lên đáp lại: “Một chút chút.”
Trần Giang Hà nhướng mày, thầm nghĩ thế mà cô cũng nắm giữ tinh túy của "Quan điểm Nhị Tiên Kiều(*)" này?
(*)Meme Nhị Tiên Kiều có nguồn gốc từ chương trình truyền hình Thành Đô "Tan Talks Traffic". Trong một tập phim nọ, cảnh sát Tấn chặn một ông già lái xe máy và hỏi ông nên đi làn đường nào. Người đàn ông trả lời: Đi đến cầu Nhị Thiên Kiều. Nhưng cán bộ Tấn hỏi nhiều lần nhưng chú vẫn trả lời sai và nói là đi đại lộ Thành Hoa. Cuộc trò chuyện này đã bị cư dân mạng cut lại và đăng lên mạng nhằm giễu cợt những rào cản trong giao tiếp giữa hai bên nên Nhị Thiên Kiều đã trở thành meme trên Internet.
Trước kia Khương Diệc Xu cũng nói một câu như vậy, sự e thẹn nhiệt tình kia, bây giờ Trần Giang Hà ngẫm lại cũng cảm thấy có chút phê pha.
Từ Chỉ Tích còn là kiểu xinh đẹp sống động, giọng nói, động tác và khí chất tự nhiên toát ra cực kỳ mê người, giá trị mị lực đầy ắp, quả thực làm người ta động tâm không ngừng.
“Cậu xem TV hay xem tôi?” Từ Chỉ Tích hỏi anh.
“Cô đẹp hơn phim nhiều.” Trần Giang Hà thuận miệng khen ngợi, sau đó dùng hai tay gối đầu, giật giật thắt lưng, nói: "Rốt cuộc cũng đợi được đến kỳ nghỉ dài hạn, đêm nay không muốn về ký túc xá nữa, ở lại đây một đêm, sáng mai đưa cô về nhà."
“Ừ.” Lần này Từ Chỉ Tích lại chiều theo ý anh, nhưng mà kèm theo điều kiện là: “Cậu ngủ sô pha, không được vào phòng tôi.”
Trần Giang Hà kinh ngạc nhìn nhìn cô, hỏi: "Chiếc giường lớn một mét tám kia thế mà không chứa nổi thân thể một mét tám của em?"
Từ Chỉ Tích: “…”
"Bây giờ nhiệt độ không khí chỉ có chưa đến mười độ, ẩm ướt lạnh lẽo, trong chăn có thêm chiếc máy giữ ấm ba mươi bảy độ không tốt sao?"
Từ Chỉ Tích nháy mắt mấy cái, nói: "Nó ba mươi bảy độ khi nhiệt độ ổn định thôi, ai biết lúc ngủ có tự ấm lên, tự bốc cháy hay không?"
“Em là người giỏi khống chế nhiệt độ, cô không cần lo lắng nhiều.” Trần Giang Hà cười nói.
"Không tin, lần trước..."
Từ Chỉ Tích muốn nói lại thôi, trong đầu hiện ra cảnh tượng chung sống một phòng cùng anh trước đó, hai má bất giác đỏ ửng.
Tuy nói đêm đó uống nhiều, đầu óc mơ hồ choáng váng, nhưng có vài việc dù xong rồi sau này vẫn nhớ đến.
Còn có khoảng thời gian trước, đêm giao thừa…
"Hoặc là cậu ngủ giường, tôi ngủ sô pha, tóm lại không thể ngủ cùng nhau." Thái độ Từ Chỉ Tích rõ ràng, cho dù trong lòng đã thừa nhận anh, nhưng cũng không thể phát triển quá nhanh đến bước kia, đây là điểm mấu chốt.
“Ồ.”
Trần Giang Hà ồ một tiếng, cũng không miễn cưỡng, nằm xuống thử độ mềm mại và thoải mái của sô pha, cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng cuối cùng vẫn kém xa chiếc giường thơm mềm mại của cô Từ, chớ nói chi là thân thể của cô.
“Cậu xem TV đi, tôi đi tắm đây.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận