Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 329: Phần Thưởng Ba Giây Của Từ Chỉ Tích

Chương 329: Phần Thưởng Ba Giây Của Từ Chỉ Tích
Lâm Tư Tề nghe thấy câu "cậu là người thân cận với tôi nhất", trong lòng vô cùng vui vẻ, thế nhưng khi cô suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không đúng cho lắm. Cô cầm một cái bánh bao lên, phùng má, nói:
"Người thân cận nhất vậy mà chỉ có 500 tệ, giận."
"Không phải vừa mới tăng lương cho cậu à? Bắt đầu từ tháng sau phát cho cậu 520."
Trần Giang Hà vừa cười, vừa nói.
"Vậy thì còn tạm được."
Lâm Tư Tề đưa bánh bao qua cho Trần Giang Hà:
"Tớ đối xử với cậu tốt như thế, vậy mà cậu còn muốn đề phòng tớ. Ông chủ à, lương tâm của cậu có phải đã bị Tiểu Hạp Tử ở nhà tớ tha đi rồi không?"
Trần Giang Hà mở to mắt:
"Tiểu Hạp Từ là con chó nhà cậu?"
"Ừ, nó là một con chó phốc sóc rất dễ thương."
Lâm Tư Tề gật đầu, nói.
"Lần sau, tôi mua một ít đồ qua cho nó."
Trần Giang Hà nói.
Lâm Tư Tề ngơ người, nghĩ thầm không phải là cậu định mua cho nó Zanthoxylum bungeanum và quả hồi đó chứ?
Trần Giang Hà chỉ im lặng và cười.
Trong lúc anh đang suy nghĩ sau khi ăn uống no nê xong có nên làm một chút chuyện gì đó không, thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của cô Từ:
"Trần Giang Hà, đêm nay cậu có rảnh không, chạy bộ với tôi."
"Bất ngờ thật đó, cô Từ học được cách chủ động rồi hở?"
Trần Giang Hà lập tức trả lời tin nhắn.
Từ Chỉ Tích cũng rất nhanh trả lời:
"Dạo này tôi phải ngồi trước máy tính nhiều, eo có hơi đau, cho nên muốn vận động một chút. Chạy một mình khá chán, nếu cậu rảnh thì chạy chung với tôi."
"Khà khà, còn học được cách làm nũng rồi kìa."
Trần Giang Hà trả lời, nhìn tiểu thư ký đang chu môi.
Lâm Tư Tê đi theo Trần Giang Hà lâu rồi cho nên hiểu rất rõ, người có thể làm cho anh trả lời tin nhắn nhanh như thế, hơn nữa lúc trả lời tin nhắn còn cười rất vui vẻ, không phải là cô Từ, thì chính là cô bé đứng ở cổng trường lần trước.
"Ông chủ, cậu vừa nói tớ là người thân cận với cậu nhất mà, không phải là cậu đang lừa tớ đó chứ?"
Lâm Tư Tề hỏi.
"Ừ, lời thật lòng."
Trần Giang Hà nghiêm túc trả lời.
"Vậy là được rồi."
Lâm Tư Tề cũng gật đầu.
Sau đó không hiểu tại sao lại thở phì phò, nói với Trần Giang Hà rằng:
"Hôn tớ."
Trần Giang Hà xích lại gần, hôn cô một cái.
"Nói cậu thích tớ."
Lâm Tư Tề tiếp tục đưa ra yêu cầu.
"Tớ thích cậu."
Trần Giang Hà tỏ vẻ muốn gì cứ lấy.
Lâm Tư Tề lại thở dài một cái, nói:
"Được rồi, cậu đi tìm người phụ nữ khác đi, tớ không giận đâu."
Trần Giang Hà nhìn cô.
"Có phải tớ rất dễ dụ hay không?"
Lâm Tư Tề hỏi cậu.
Trần Giang Hà gật đầu.
Lâm Tư Tề đưa tay ra nắm chặt lấy tay của anh, đặt nó lên ngực của mình, nghiêm túc nói:
"Sau này phải đối xử với tớ tốt một chút, thực ra thì tớ cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ cần có thể chiếm được một góc nhỏ ở trong lòng cậu là được rồi. Mặc dù tớ có hơi ngốc, nhưng mà tớ tin rằng mình không có nhìn lầm người."
Trần Giang Hà nâng một tay khác lên, vuốt ve mặt của cô, nói:
"Tôi sẽ không để cho cậu thua."
"Câu này lãng mạn thật đó, tớ phải lấy giấy ra ghi lại, sau này nếu như cậu phụ lòng tớ, tớ liền."
Lâm Tư Tề cười, sau đó buông tay Trần Giang Hà ra, đuổi anh đi.
Trên đường đi, Trần Giang Hà hút một điếu thuốc, gọi điện thoại cho Từ Chỉ Tích.
"Em sắp tới tòa nhà dành cho giáo viên công chức rồi."
Trần Giang Hà nói.
"Ừ, tôi vừa thay đồ xong, xuống liền đây."
Từ Chỉ Tích trả lời.
Rất nhanh sau đó, Trần Giang Hà đã nghe thấy tiếng lộc cộc vang lên.
"Đi từ từ thôi."
Trần Giang Hà nhắc nhở.
"Biết rồi."
Giọng của Từ Chỉ Tích vang lên ở lầu 1.
"Ồ, con gái nhà ai đây, sao mà lại đẹp đến thế?"
Đôi mắt của Trần Giang Hà khi nhìn thấy Từ Chỉ Tích mặc đồ thể thao chạy ra liền tỏa sáng, đúng lúc xung quanh không có ai, anh liền lớn mật trêu chọc.
Gương mặt Từ Chỉ Tích đỏ bừng lên, đi tới cạnh anh, nhẹ nhàng nói một câu:
"Nhà cậu."
Trần Giang Hà nhíu mày:
"Cô Từ, hôm nay cô chủ động quá rồi đó."
"Cậu không thích à?"
Từ Chỉ Tích hỏi anh.
"Thích."
Trần Giang Hà gật đầu, lại sờ ngực, nói:
"Chỉ là có hơi hoảng hốt, luôn cảm thấy đây chẳng phải là hiện tượng tốt gì."
Từ Chỉ Tích nhìn anh diễn, cười một tiếng, nói:
"Cậu đàng hoàng một chút, chạy với tôi vài vòng xong rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe lý do tại sao hôm nay tôi lại chủ động như thế."
"Thể lực của bạn Trần Giang Hà tốt thật, tôi vừa chạy ba vòng mà đã đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc, cậu vậy mà chỉ đổ một chút mồ hôi ở trên trán?"
Sau khi chạy xong ba vòng trên sân, phía sau lưng Từ Chỉ Tích đã ướt đẫm, mặt hồng lên, mồ hôi chảy từ trán xuống cằm. Dáng vẻ đổ mồ hôi đầm đìa của cô khi đứng dưới bóng đêm mờ ảo, càng nhìn càng thấy đẹp, xinh đẹp vô song.
"Ngày nào em cũng dậy sớm để chạy bộ để rèn luyện thân thể. Lúc mới tập, em cũng chỉ chạy được hai, ba vòng là thấy mệt, dần dần quen hơn, sức chịu đựng tăng lên, càng chạy càng thấy nhẹ nhàng."
Thực ra Trần Giang Hà cũng đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng mà do nó bay hơi nhanh, với lại anh không thở hồng hộc. Trạng thái tốt như Wiggins khi thi đấu bóng rổ mà như đi dưỡng sinh vậy, rõ ràng là tham gia một cuộc thi có tính vận động cao như thế, người khác đều đổ mồ hôi đầy đầy, anh ta lại giống như là chỉ cảm thấy hơi nóng mà thôi.
"Tốt lắm, sinh mệnh nằm ở chỗ vận động."
Từ Chỉ Tích hít sâu một hơi, đưa tay ra chống ngực nói:
"Tôi không ổn rồi, đi tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi."
"Được."
Trần Giang Hà vừa gật đầu, vừa dặn dò:
"Cô đừng đi nhanh quá, xích lại gần em một chút, em đỡ cô."
"Ừ."
Từ Chỉ Tích đi chậm lại, tới gần Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà đưa tay lên đỡ vòng eo mảnh khảnh của cô, xoa nhẹ cho cô.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận