Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 310: Hạn Hán Chết, Lũ Lụt Chết

Chương 310: Hạn Hán Chết, Lũ Lụt Chết
Lưu Đống Lương đỏ mặt, cầm lấy sách giáo khoa che mặt, có hơi xấu hổ nói: "Đang học đó, có thể đừng nói về đề tài này được không? Ảnh hưởng đến việc học của tôi.”
Tôn Thiên bĩu môi: "Trước đây anh cúp học nhiều lắm mà. Điểm hàng ngày của môn này đều bị trừ hết, dù có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi số phận trượt môn, vậy còn học cái gì nữa?"
"Má!" Lưu Đống Lương trợn mắt. Nếu đã biết là trượt môn thì sao không bỏ quách đi? Vì vậy, anh gõ ngón tay lên bàn: "Trả tiền, tôi sẽ bồi thường cho cậu."
Tôn Thiên rất hào phóng, lấy từ trong túi ra một đồng xu đưa cho anh ta.
Lưu Đống Lương cầm đồng xu lên ngửi ngửi, cảm thấy mùi có gì đó không ổn, lại cầm sát lại ngửi thêm lần nữa, cau mày nói: "Đồng xu của cậu có độc à? Sao lại có mùi lạ thế?"
Tôn Thiên có hơi ngượng ngùng mỉm cười, giải thích: “Túi quần của tôi rách một lỗ nhỏ, đồng xu này lọt vào đế giày của tôi. Tôi mới vừa móc ra trước giờ học thôi, nếu anh không thích thì trả lại cho tôi. "
Lưu Đống Lương tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn kẹp đồng xu giữa hai ngón tay, đút chắc vào túi. Là phú nhị đại Sán Đầu Triều Châu, Lưu Đống Lương hiểu rõ nguyên tắc trả thóc về kho. Số tiền lớn dựa vào chiến đấu, ít tiền thì dựa vào tiết kiệm, con muỗi dù nhỏ đến mấy cũng vẫn là thịt.
Tôn Thiên nhìn đến sững sờ, đúng lúc chuông hết giờ vang lên, nghỉ mười phút giải lao giữa giờ.
"Lưu ca, chúng ta đừng nói chuyện tình yêu chó má nữa, tâm sự về thị trường chứng khoán đi." Tôn Thiên lắc cổ vài cái rồi nói sang chủ đề khác.
Nghe thế, Lưu Đống Lương nhếch miệng cười, có hơi đắc ý nói:
"Thị trường chứng khoán thì có gì đáng nói, mỗi ngày đều đang tăng lên. Tỷ suất lợi nhuận của tôi năm nay đã tăng quá 30%, chiếu theo giá thị trường tiếp tục phát triển như này, thần chứng khoán sẽ là em trai của tôi."
"Ồ." Tôn Thiên nói:
"Tháng trước tôi đã vay tiền để mua Mao Đài, rồi để đó không quan tâm đến. Trước khi nghỉ ở quán net tôi thấy tỷ lệ lợi nhuận dường như là 36%."
"CMN?" Lưu Đống Lương trợn to mắt, bản thân luôn theo dõi thị trường hàng ngày, học các kỹ thuật từ đại V này, học cách chọn cổ phiếu từ đại V kia, tham gia hơn chục nhóm chat, bỏ tiền để mua các khóa học, khó khăn lắm mới có được thu hoạch. Vậy mà cậu ta chỉ cần mua đại Mao Đài rồi để đó, thu hoạch còn cao hơn mình, chuyện này có hợp lý không chứ?
Lưu Đống Lương suy nghĩ một chút, quyết định lấy tư cách người từng trải khuyên nhỏ lão lục:
"Tiểu Thiên, cậu không hiểu cổ phiếu, cũng không biết nước sâu bao nhiêu. Trong khoảng thời gian này, giá cổ phiếu của Mao Đài đã cao tận trời, trong tương lai chắc chắn sẽ có những điều chỉnh lớn, tôi khuyên cậu nên rút đi càng sớm càng tốt, nếu không cậu sẽ phải chịu thiệt."
"Không sao đâu, tiền giao dịch chứng khoán là tam ca cho tôi mượn. Nếu tôi không trả được tiền gốc, tôi sẽ làm vệ sĩ cho anh ấy, dùng tiền lương của mình để trả nợ, dù thế nào tôi cũng không lỗ." Tôn Thiên nói.
Lưu Đống Lương nhìn anh ta thật lâu, nói: "Cậu đúng là lão lục. Nhìn thì ngây thơ nhưng thực chất rất khôn ngoan, im ỉm mà đã lo hết chuyện sau này."
"Haha." Tôn Thiên khẽ cười, đột nhiên cảm thấy bội phục chính quyết định ở sân thể dục của mình lúc trước.
Tôn Thiên là người có rất nhiều lúc vừa mâu thuẫn nhưng lại vừa thực tế, nếu tam ca chỉ hơn mình một chút thì sẽ ghen tị, còn nếu tam ca hơn mình nhiều thì chỉ có thể kính trọng, thậm chí tôn sùng. .
"Trần Giang Hà!"
Tôn Thiên và Lưu Đống Lương đang trò chuyện thì ngoài cửa phòng học bổng truyền đến tiếng gọi to trong trẻo của một cô gái.
Trần Giang Hà vừa tỉnh ngủ, tưởng giáo viên gọi tên mình nên đứng bật dậy đáp: "Đây ạ!"
Cô gái ở cửa cười hì hì nhìn chằm chằm Trần Giang Hà vài lần, hít một hơi thật sâu rồi ôm ngực bước vào lớp, nhanh chóng tiến đến gần anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn trai của tớ được không?"
"Hả?" Trần Giang Hà có hơi bối rối, dụi dụi mắt, liếc nhìn cô gái trước mặt, cô ấy không đẹp lắm nhưng lại khá thanh tú. Cô ấy có dáng người nhỏ nhắn, nhưng cô ấy lại rất xinh đẹp. tạo cho người ta ấn tượng về khuôn mặt trẻ thơ.
Không trách vừa rồi cô ấy đã che ngực khi bước vào lớp học.
"Tôi là Tống Giai, lớp 3 khoa toán."
Cô gái giới thiệu ngắn gọn về bản thân, sau đó đưa cho anh một lá thư màu hồng nhạt, nháy mắt hỏi: "Cậu có thể nhận lời tớ không?"
"Xin lỗi, tôi không thể."
Trần Giang Hà lắc đầu, không nhận thư, nói với cô ấy rất rõ ràng: "Tôi không thích con gái."
"Hả?"
Tống Giai ngơ ngác nhìn anh.
"Tôi thích đàn ông." Trần Giang Hà cười nói nhưng vô cùng nghiêm túc.
Nói xong, Trần Giang Hà liếc nhìn Lưu Đống Lương.
"Vậy..." Tống Giai theo ánh mắt của anh nhìn về phía người hơi béo có nước da ngăm Lưu Đống Lương, cô ấy trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Đống Lương và Tôn Thiên nhìn nhau, đây thực sự là một ngày học tập của một tên khốn nạn, họ không thể sống trong khuôn viên trường nữa. Đồng thời, họ cũng đang suy nghĩ về việc học đại học thật *, hạn hán chết hạn, ngập lụt chết, đất của tôi khô nứt và Trần Giang Hà đang mở cửa để xả lũ.
Tống Giai sững sờ một lúc, sau đó nói xin lỗi: "Xin lỗi đã làm phiền cậu."
Sau đó cô ấy vội vàng rời đi.
Trần Giang Hà vẻ mặt thờ ơ ngồi xuống ghế, lấy điện thoại di động ra xem những tin nhắn chưa đọc, tin nhắn đầu tiên là của Từ Chỉ Tích: "Tối nay đến ký túc xá của tôi ăn tối đi, cho cậu một bất ngờ."
Trần Giang Hà nhướng mày, đang suy nghĩ xem cố vấn Từ sẽ cho anh bất ngờ gì thì Trương Khải vội vàng đi vào lớp, đi tới bên cạnh anh, sắc mặt lo lắng nói: "Bằng Tử đang bị một đám người chặn bên trong toilet."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận