Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 434: Thật Không Biết Xấu Hổ

Chương 434: Thật Không Biết Xấu Hổ
Trần Giang Hà đi thẳng đến bàn làm việc của Từ Chỉ Tích, nhìn kỹ vào màn hình máy tính của cô, trên màn hình tràn ngập các đơn hàng cần xử lý.
"Cô Từ, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô giống như mèo cầu tài, chỉ cần búng chuột là có lệnh." Trần Giang Hà cười khen ngợi.
“Chỉ cậu mới nói thế được.” Từ Chỉ Tích quay đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi. “Cậu mang gì trong tay đấy?”
"Quýt Giang Tây, em đoán cô sẽ thích." Trần Giang Hà mở túi.
Từ Chỉ Tích đưa tay cầm lên một quả, bóc ra nếm thử hai miếng.
"Ngon không?" Trần Giang Hà hỏi cô.
"Thật ngọt, giống như ăn mật ong, nếm thử đi, ăn nửa múi sẽ ngon hơn." Từ Chỉ Tích bẻ một nửa, mỉm cười đưa lên miệng.
Trần Giang Hà kỳ thực cũng biết món này có chút chua, nhưng nghe cô Từ khen ngọt đưa lên môi như vậy, anh cũng không khỏi phải nể mặt một chút.
“Mẹ kiếp.” Trần Giang Hà cúi đầu cắn một miếng, chua đến mức suýt nhổ vào tay Từ Chỉ Tích: “Chua quá, sao dám gọi thứ chua này là quýt?”
"Nó khá ngọt, có lẽ cậu không quen, ăn thêm mấy múi nữa là sẽ hết."
Từ Chỉ Tích quay lại máy tính, tiếp tục kiểm tra các đơn đặt hàng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra cô đang cố gắng không cười thành tiếng.
"Cô Từ, cô cứ thế lừa gạt một người tin tưởng cô vô điều kiện, lương tâm cô không đau sao?" Trần Giang Hà đưa tay sờ ngực, trầm giọng hỏi.
"Hừ, lương tâm tôi bình thường, cậu mới không có lương tâm ấy.”
Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, yên lặng mở ra một trang web, chỉ vào thông tin trên đó: “Cậu tự xem đi.”
“Em không nhìn.” Trần Giang Hà cố ý che mắt lại.
“Vậy tôi hỏi cậu.” Từ Chỉ Tích nghiêm túc hỏi: “Dịch Thải Vi, bạn học Nhạc viện Tinh Hải và cậu có quan hệ như thế nào?”
"Mối quan hệ hợp tác." Trần Giang Hà bình tĩnh trả lời.
"Bỏ tay xuống, mở mắt ra nhìn tôi." Từ Chỉ Tích nói.
Trần Giang Hà làm theo và nhìn thẳng vào cô.
"Cậu không lừa tôi đó chứ?" Từ Chỉ Tích hỏi.
"Tuyệt đối không." Trần Giang Hà rất chắc chắn, giữa hắn và Dịch Thải Vi quả thực chỉ có quan hệ hợp tác.
"Vậy..." Từ Chỉ Tích mím môi, trong đầu hiện lên một cái tên nữ sinh khác, nhưng cô không nói ra, vô thức chuyển chủ đề nói: "Lãnh đạo nhà trường đã khen ngợi cậu vào hai ngày trước, nói tuyên truyền trên mạng của Light Chaser rất rõ ràng, có ý tưởng, hiệu trưởng mong rằng cậu tham gia làm video tuyển sinh cho năm sau.”
Trần Giang Hà nhướng mày nói: "Mới vừa giữa tháng 11, chúng ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ tuyển sinh năm sau. Hiệu trưởng thật là có tầm nhìn xa trông rộng."
"Nguyên nhân chủ yếu là cậu khá bận rộn, cho nên cho thêm thời gian chuẩn bị bản thảo cùng sáng tạo." Từ Chỉ Tích nói.
"Việc viết quảng cáo thực ra rất đơn giản, chúng ta có ba bảo vật của Đại học Tài chính Quảng Đông: Đồ ăn trong căng tin rất ngon, môi trường trong khuôn viên trường đẹp, các sinh viên năm cuối cũng xinh đẹp." Trần Giang Hà thản nhiên nói, sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói thêm: "Xem phim đen trong trường không áp lực…”
“Không phải cậu thường xuyên dùng wifi trường xem mấy bộ phim hư hỏng đó trong ký túc xá đấy chứ?” Từ Chỉ Tích nắm được mấu chốt.
"Không, em không phải loại người như vậy. Trong ký túc xá 414 của bọn em, chỉ có Lưu Đống Lương dùng mạng của trường để xem phim."
Trần Giang Hà trực tiếp bác bỏ trách nhiệm, sau đó hít một hơi thật sâu và nói: "Cô Từ, gần đây em thực sự chịu rất nhiều áp lực. Hôm nay em đến gặp cô chủ yếu là vì..."
Trần Giang Hà cúi đầu thở dài giữa câu, nhưng không tiếp tục.
"Có chuyện gì với cậu vậy?"
Từ Chỉ Tích tưởng rằng anh đang nói đùa, nhưng khi xem xét kỹ hơn, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Đôi mắt của Trần Giang Hà thế mà lại đỏ hoe, và đôi mắt anh hiện lên sự mệt mỏi sâu sắc.
Từ Chỉ Tích chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh, không khỏi đau lòng.
"Cậu đi với tôi."
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Trần Giang Hà, đứng dậy dẫn anh đến một căn phòng chứa đồ trống, đóng cửa lại, lập tức đưa tay ôm lấy anh.
"Ở đây không ai có thể nhìn thấy cậu. Nếu cậu chịu quá nhiều áp lực tâm lý và cần trút giận, cậu chỉ cần khóc mà thôi ~" Từ Chỉ Tích nói.
“Khóc cũng xấu hổ.” Trần Giang Hà lắc đầu nói: “Chỉ cần ôm cô một cái là được.”
Anh hiện tại có sự nghiệp lớn như vậy, nói không có áp lực cũng là nói dối, nhưng nói áp lực lớn đến mức anh không chịu nổi cũng là nói dối.
Cuộc sống giống như một vở kịch.
Diễn xuất càng chân thực thì cảm xúc càng sâu sắc.
“Em gái tôi từng thi trượt, chịu áp lực rất lớn nên chỉ nằm trong lòng tôi mà khóc.” Từ Chỉ Tích thì thầm.
"Vậy thì cô vừa hay dính phải một kẻ học dốt là em rồi, ngoại trừ ngữ văn thì môn nào em cũng có thể hoàn mỹ tránh được đáp án đúng, thuận lợi rớt môn." Trần Giang Hà nói.
Từ Chỉ Tích dở khóc dở cười nhìn anh nói: “Tôi tránh được tất cả người theo đuổi, cuối cùng vẫn lại yêu tên khốn như cậu.”
“Cô Từ.” Trần Giang Hà gọi cô.
"Hả?" Từ Chỉ Tích chớp mắt.
"Xem xét những gì cô vừa nói, em muốn đóng dấu vào trái tim của cô." Trần Giang Hà nói.
"Cậu muốn đóng dấu thế nào?" Từ Chỉ Tích hỏi.
“Em muốn dùng cách không biết xấu hổ.” Trần Giang Hà nói.
"Thật không biết xấu hổ. . . . . . . " Sắc mặt Từ Chỉ Tích đỏ bừng, hai tay cô ôm lấy gò má anh, nhẹ nhàng áp vào trong lòng mình, sau đó cúi đầu hôn nhẹ anh.
“Là vậy sao?”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận