Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 174: Chuyện Tốt Cầu Còn Không Được

Chương 174: Chuyện Tốt Cầu Còn Không Được
Nghe nói như thế, đôi mắt Lưu Đống Lương sáng ngời, rồi lại rất nhanh tối xuống, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, cứ để tôi tự nghĩ cách chơi cô ta một vố, không thể tùy tiện lôi cậu vào, không ăn được thịt dê, ngược lại khiến cả người toàn mùi hôi."
"Ừm."
Trần Giang Hà gật gật đầu, không hề nói thêm cái gì, trở về giường nằm một hồi, Lý Tuấn đã trở lại.
"Tam ca, chạy doanh số nhiều ngày như vậy, đêm nay thu hoạch nhiều nhất, một buổi tối đáng kỷ niệm nhất!"
Lý Tuấn đi đến trước giường Trần Giang Hà, vẻ mặt hưng phấn mà nói.
Trần Giang Hà xoay người, cười hỏi anh ta: "Đêm nay ký được rất nhiều hợp đồng ở thôn Thành Trung?"
"Không có, mấy ông chủ trong thôn Thành Trung giống y như hòn đá trong hầm cầu vừa thối vừa cứng, căn bản là nói mãi không thông, hơn nữa nói chuyện kinh doanh đồ mang đi ở trong thôn Thành Trung còn luôn có bọn du côn lưu manh hay đến gây sự, làm bảy tám lần, ngay cả một đơn cũng chưa ký được."
Lý Tuấn lắc đầu, sau đó trịnh trọng lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Trần Giang Hà, nói: "Cửa đông không sáng thì cửa tây sáng, lúc chín giờ tối tôi đi siêu thị điện máy Cương Đỉnh, bỏ ra hai tiếng rưỡi, ký kết thành công với thương hiệu chuỗi ẩm thực Hồ Nam và hiệp hội Đồng Tương(1) nổi tiếng nhất Quảng Đông thời điểm hiện tại."
1.Hiệp hội Đồng Tương là một hiệp hội tự nguyện của cư dân Hồ Nam. là một tổ chức dân sự tự phát, tự do, không độc quyền và phi lợi nhuận.
Nghe nói như thế, Trần Giang Hà lăn một vòng bò dậy, cầm lấy hợp đồng nghiêm túc nhìn mấy lần, không khỏi mặt mày hớn hở, kích động nói:
"Được đó nha! Thật lợi hại, thu phục được một thương hiệu nổi danh, còn trâu bò hơn so với ký một trăm đơn ẩm thực ở thôn Thành Trung, thằng nhóc cậu đúng là một thiên tài kinh doanh, phái cậu đi khai hoang thôn Thành Trung xem như là chôn vùi nhân tài, sau này tôi sẽ tự đi chạy ở thôn Thành Trung, cậu đổi hướng, chuyên tấn công các chuỗi nhãn hiệu trong thành phố đi!"
Thành Trung
"Nếu như cậu cứ không để ý đến tớ, tớ sẽ đáp ứng với Trương Minh Kiệt, ngày mai hẹn hò với cậu ta."
Rạng sáng một giờ rưỡi, Lâm Tư Tề lại gửi một tin nhắn cho Trần Giang Hà.
Đợi hồi lâu, rốt cục Trần Giang Hà cũng trả lời lại: "Cậu và Trương Minh Kiệt đã phát triển đến mức hẹn hò rồi?"
"Không có, tớ chỉ muốn cậu để ý đến tớ một chút."
Lâm Tư Tề đáng thương vô cùng trả lời.
"Ồ, một giờ rưỡi sáng còn chưa ngủ, dễ mất cân bằng nội tiết tố."
"Chu kỳ của tớ rất chuẩn, cứ ngày 2 hàng tháng sẽ đến, ngày 6 sẽ đi."
"Đột nhiên nói cho tôi biết chuyện này làm gì?"
Trần Giang Hà làm bộ nghe không hiểu, cũng hóa thân thành chàng trai ngay thẳng cứng cỏi: "Muốn có thêm một người đàn ông nhắc nhở cậu uống nước ấm?"
Lâm Tư Tề: "Khi tôi đến kỳ, không nhức không đau, không khóc không quậy, không làm nũng nổi quạu, đôi khi cảm xúc sa sút cũng rất dễ dỗ dành."
Trần Giang Hà: "Dừng, nhảy qua chủ đề máu me này đi, nói về chuyện của cậu và Trương Minh Kiệt."
Lâm Tư Tề: "Hiện tại mỗi ngày cậu ta đều gọi điện thoại cho tớ hỏi han ân cần, ba ngày hai bữa tặng hoa, tặng quà, kèm theo một bức thư tỏ tình tràn đầy lời ngon tiếng ngọt, ba phen mấy bận hẹn tớ gặp mặt, ăn cơm, đều bị tớ từ chối."
Trần Giang Hà: "Có đôi khi cũng phải đưa ra một chút tín hiệu tích cực, để con cá khỏi thoát câu."
"Ờ." Lâm Tư Tề đơn giản trả lời một chữ ờ, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi anh: "Vậy còn cậu, khi nào thì cho tớ một chút tín hiệu tích cực?"
"Tôi không câu cá, cũng không nuôi cá." Đáp án của Trần Giang Hà rất rõ ràng.
"Y ~ tớ không tin, Lưu Đống Lương và Tôn Thiên đều nói cho tớ biết, gần đây cậu thường xuyên chạy đến Trung Đại, lúc quay về ký túc xá, trên người luôn mang theo mùi sữa nhàn nhạt."
"Đó là mùi mồ hôi của tôi."
Trần Giang Hà cũng hết chỗ nói rồi, phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng, hai tên chó chết lão Lưu và Tiểu Thiên này, loại chuyện này cũng có thể tiết lộ cho Lâm Tư Tề?
Cũng may Lâm Tư Tề nói ra, sau này Trần Giang Hà có thể đề cao cảnh giác, phòng ngừa chu đáo.
"Sau này trước khi ra ngoài, trên mặt thì thoa Đại Bảo, trên người thì phun Lục Thần, rồi phủ thêm một lớp phấn trắng che tay, khi về trường thì thuận tiện mua một bình canxi AD, chắc là sẽ tương đối an toàn."
Trần Giang Hà cân nhắc một lát, sau đó tiếp tục gửi tin nhắn cho Lâm Tư Tề: "Đã trễ rồi, ngủ đi, ngày mai giúp tôi làm chút việc."
"Được thôi." Lâm Tư Tề nhanh chóng trả lời, mang theo sự hưng phấn: "Ngủ ngon."
Trần Giang Hà nhìn tin nhắn một cái, vứt di động qua một bên, đắp chăn lên, chưa đến ba phút là đã đi gặp chu công.
Sáng sớm hôm sau, Trần Giang Hà dẫn theo Lý Tuấn, đi đến căn cứ địa của group buying “Truy Quang Giả” đối diện phố ẩm thực, gặp quản lý bộ phận kinh doanh khu Hải Châu Diệp Tiểu Dung.
Lúc trước phương hướng phát triển thị trường của quản lý Diệp chủ yếu là lấy thị trường vải vóc lớn trong khu Hải Châu làm trung tâm, dùng phương thức chia chiếc bánh lớn dần dần khuếch trương ra hai bên thôn Thành Trung, tích lũy khá nhiều kinh nghiệm phát triển thị trường thôn Thành Trung.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận