Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 225: Ăn Được Ngủ Được Sướng Như Tiên

Chương 225: Ăn Được Ngủ Được Sướng Như Tiên
Lúc gió bắt đầu thổi, mái tóc mềm mại của Khương Diệc Xu theo gió mà lay động, rơi vào trên cổ Trần Giang Hà, ngứa một chút, nhưng thơm, so với mùi hoa Quế còn thấm ruột thấm gan hơn.
Hai người đi qua khu học đường, ký túc xá, sân chơi, căng tin, cuối cùng đi tới rừng cây nhỏ, thánh địa phong thủy bảo địa của những cặp đôi tình nhân gặp nhau riêng tư.
Khương Diệc Xu dựa lưng vào một thân cây, Trần Giang Hà một tay nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, một cái tay khác chống đỡ ở trên thân cây, bộ dạng phục tùng nhìn cô.
Mặc dù trước kia cũng đã từng tiếp xúc thân mật với nhau, nhưng Khương Diệc Xu vẫn còn ngượng ngùng như ngày nào, gò má ửng hồng, tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập căng thẳng.
"Trước đây lúc còn đi học, anh luôn tưởng tượng rằng một ngày nào đó anh sẽ viết một bức thư tình và gây ấn tượng với Khương Diệc Xu, cô ấy sẽ đáp ứng làm bạn gái của anh, anh nhất định phải đưa cô ấy đến rừng cây nhỏ này, trao cho cô ấy một nụ hôn thật nồng nàn." Trần Giang Hà nói.
Khương Diệc Xu ngước mắt liếc anh một cái, mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Có chút không tốt."
"Không tốt ở chỗ nào?" Trần Giang Hà cười hì hì hỏi ngược lại, sau đó nói: "Ban đầu anh vốn có đủ khả năng thi vào đại học khoa học và công nghệ quốc gia, thậm chí là đại học Thanh Bắc, cũng bởi vì động tâm với em, thành tích học tập không tiến ngược lại thụt lùi, cuối cùng miễn cưỡng thi đậu vào đại học tài chính Quảng Đông."
"Anh thiệt thòi lớn như vậy, em cũng phải bồi thường cho anh một chút gì đó chứ?" Trần Giang Hà hỏi cô.
"Sao ... Làm sao bồi thường?" Khương Diệc Xu hỏi, trong ấn tượng của cô, thành tích của Trần Giang Hà vẫn luôn rất ổn định, mỗi lần trong lớp lúc công bố thành tích bài kiểm tra, bình thường có thể tìm thấy anh ấy trong số hàng chục cái tên từ sau đến cuối.
Thành tích học tập của Khương Diệc Xu cũng rất ổn định, liên tục đứng nhất lớp trong ba năm.
"Nơi này không ai nhìn thấy, em chủ động hôn anh một cái." Trần Giang Hà cười nói.
"Ừ." Khương Diệc Xu ừ một tiếng, sâu sắc liếc anh một cái, sau đó nhắm mắt lại, nhón chân lên hướng gò má của anh hôn tới.
Xúc cảm ôn hòa như tia lửa rơi vào trái tim của Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà bỗng nhiên đưa tay ôm cô, dán vào cây, chủ động hôn trả lại.
Hô hấp đan xen nhau.
Cô gái ngượng ngùng cùng mới lạ, mùi thơm ngát cùng ngọt ngào, đều bị Trần Giang Hà thăm dò cướp lấy, anh giống như là người đọc sách không thể buông cuốn sách, nhẹ nhàng lật từng trang, càng đọc càng sâu vào, càng đọc càng thú vị, thỉnh thoảng đọc được cái gì hay, thì sẽ lật xem lại nhiều lần, cả người sung sướng, không biết mệt mỏi.
Lúc rời môi nhau.
Khương Diệc Xu đứng cũng không vững, mặt như hoa đào, ánh mắt mơ hồ, có khó có thể dùng lời xinh đẹp để diễn tả.
Trần Giang Hà đầu tiên là dùng hai tay nâng đỡ cô ấy, sau đó đặt mông ngồi ở trên mặt đất chất đầy lá rụng, vỗ vỗ bắp đùi mình, nói: "Ngồi ở trên đùi anh đi."
"Không nên ... Có người đến."
Khương Diệc Xu hiếm khi từ chối Trần Giang Hà, nhấc ngón tay chỉ cách đó không xa, xác thực có một đôi tình nhân tiến vào rừng cây nhỏ, thân mật với nhau như không có ai xung quanh, trời đang rất lạnh lại ngại quần áo dày làm bất tiện đến hành động, liền dứt khoát từng người cởi áo khoác ra...
"Đúng là thế hệ trẻ bây giờ rất là cởi mở."
Trần Giang Hà đầy hứng thú mà nhìn mấy lần, đứng dậy phủi mông một cái, nắm tay Khương Diệc Xu rời đi: "Chúng ta đều là đứa trẻ ngoan, không thể học thói xấu của bọn họ."
Sau khi đi ra rừng cây nhỏ, Trần Giang Hà nhìn Khương Diệc Xu vẫn còn đỏ ửng mặt, cười nói: "Ngày mai đi nhà em ăn cơm, nếm thử tay nghề của mẹ vợ anh."
"Mẹ em ... Không biết làm đồ ăn, trong nhà là cha em xuống bếp."
Khương Diệc Xu có chút ngượng ngùng nói: "Em cũng không biết, chỉ có thể giúp rửa chén."
"Không sao hết, vậy thì nếm thử tay nghề của cha vợ anh, thực sự không được thì anh cũng có thể xuống bếp."
Trần Giang Hà mỉm cười, cưới được cô vợ lên được phòng khách xuống được phòng bếp đương nhiên là tốt, nhưng nếu như giống Khương Diệc Xu, cho dù mười ngón không dính nước mùa xuân, Trần Giang Hà cũng vẫn sẽ yêu thích.
Không có người nào là hoàn mỹ, có chút ít khuyết điểm, mới càng khiến người ta động tâm với yêu thích.
"Anh trai." Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gọi Trần Giang Hà một tiếng.
"Hả?" Trần Giang Hà cười nhìn cô.
"Anh thật tốt." Khương Diệc Xu mặt mày mỉm cười, cười khanh khách khen anh một câu.
Khương Diệc Xu mỉm cười nói một câu "Anh thật tốt", khiến Trần Giang Hà hưng phấn đến mức cúi người đem cô vác lên, một hơi chạy hai dặm, từ trường học cũ chạy tới cửa nhà cô.
"Vào nhà đi, ngày mai gặp."
Trần Giang Hà tiêu sái mà vung tay từ biệt, Khương Diệc Xu đứng ở ngoài cửa, ánh mắt sáng ngời ôn nhu tiễn anh rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận