Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 576: Em Sẽ Không Bỏ Chạy Đâu

Chương 576: Em Sẽ Không Bỏ Chạy Đâu
Khi Trần Giang Hà mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang ngủ trên giường lớn trong phòng ngủ, Khương Diệc Xu đang ngồi ở mép giường, trong tay cầm một cuốn sách, lặng lẽ đọc sách.
"Anh tỉnh rồi à ?"
Khương Diệc Xu liếc mắt nhận ra Trần Giang Hà đã tỉnh, cô đặt cuốn sách trong tay xuống, từ trên bàn đầu giường bưng đến một cốc nước : "Anh có muốn uống chút nước không ?"
Trần Giang Hà cầm lấy cốc nước, ừng ực ừng ực một hơi uống hết, sau đó cầm điện thoại lên xem giờ, đã gần trưa rồi.
“Em vẫn luôn ngồi ở đầu giường trông chừng anh sao ?”
Trần Giang Hà có chút cảm động, quả nhiên giấc mơ và hiện thực luôn trái ngược nhau: "Dì nhỏ đâu ?"
“Dì nhỏ và Tư Tề đi mua sắm rồi.” Khương Diệc Xu trả lời như sự thật.
“Ồ.” Trần Giang Hà gật đầu, cảm thấy mắt mình khô khốc, có chút khó chịu: “Em kiểm tra giúp anh, có phải mắt sưng rồi không ?”
Khương Diệc Xu ngoan ngoãn đến gần, cẩn thận cúi đầu xem kỹ mấy lần: “Có sưng một chút.”
"Đêm qua anh có một giấc mơ." Trần Giang Hà nhìn Khương Diệc Xu gần ngay trước mặt, trầm giọng nói.
“Anh đã mơ thấy gì?” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng hỏi anh.
Trần Giang Hà không khỏi thở dài: “Nằm mơ thấy em cãi nhau với anh, khóc lóc nói rằng sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa, sau đó bỏ chạy, anh đuổi theo em mấy chục con đường cũng không đuổi kịp.”
Khương Diệc Xu có chút kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn Trần Giang Hà một lúc rồi nhỏ nhẹ nói: "Em sẽ không bỏ chạy đâu."
"Thật sao ?" Trần Giang Hà nhướng mày.
“Ừ.” Khương Diệc Xu nghiêm túc gật đầu, sau đó đổi chủ đề nói: “Em có chút đói bụng rồi.”
Trần Giang Hà trở mình bò dậy, thì lại phát hiện bộ dạng của mình cà lơ phất phơ, trong lòng thầm nghĩ uống rượu quả nhiên làm hỏng việc, cũng không biết cởi quần ra từ khi nào, cũng may mà trong nhà không có người ngoài. Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, nói với Khương Diệc Xu: “Anh tắm rửa trước rồi dẫn em đi ăn đồ ngon.”
“Được.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, mỉm cười đồng ý.
Tuy nhiên, khi Trần Giang Hà vừa tắm xong đi ra, anh đã ngửi thấy mùi thơm trứng rán từ trong bếp bay ra, khi bước vào, anh thấy Khương Diệc Xu đã chiên hai quả trứng ốp la đang định bày chúng lên đĩa.
"Ah."
Khương Diệc Xu hơi giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Trần Giang Hà, há hốc miệng nhìn anh, dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ, cô trông đặc biệt xinh đẹp và quyến rũ.
"Anh đợi một lát, sắp xong rồi." Khương Diệc Xu nói.
Trần Giang Hà lại gần, giúp cô tắt ga, bày trứng chiên ra đĩa, sau đó nghiêng người bế cô lên, đặt cô lên mặt bàn, cười hì hì nói: “Dáng vẻ em đeo tạp dề làm anh nhớ đến ngày mưa trước đây.”
"Hả ?" Khương Diệc Xu chớp chớp mắt, mới phát hiện hai tay Trần Giang Hà đang lặng lẽ làm đệm cho cô.
Mặt bàn ban đầu hơi lạnh, nhưng ngồi lên mu bàn tay của anh lập tức cảm thấy ấm áp lên hẳn. Tuy nhiên, sự ấm áp như vậy khiến đôi má trắng nõn của Khương Diệc Xu hiện lên một chút ửng đỏ, cô có chút lúng túng lùi lại phía sau, sau đó không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của Trần Giang Hà, ngay lập tức hai má càng đỏ hơn, cũng không dám cử động.
Trần Giang Hà ban đầu không hề có ý gì xấu, nhưng vẻ ngoài ngượng ngùng xinh đẹp của Khương Diệc Xu có sức sát thương quá mạnh khiến anh không thể nhịn được mà tiến tới gần hôn cô.
Khương Diệc Xu rất hợp tác nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Có lẽ đã quá lâu rồi không có tiếp xúc thân mật, chỉ là sự chạm nhẹ giữa hai môi cũng khiến cơ thể cô run lên không thể kiểm soát.
Hai tiếng “tạch” “tạch” nhẹ nhàng vang lên, đôi dép bông dưới chân Khương Diệc Xu rơi xuống đất, đôi chân trắng nõn thon gọn mềm mại của cô lặng lẽ cong lên.
Khi môi họ tách ra, Trần Giang Hà cúi đầu nhìn xuống.
Khương Diệc Xu co hai chân lại như một con thỏ trắng nhỏ.
"Chỉ là hôn thôi mà, căng thẳng như vậy sao ?"
Trần Giang Hà nhẹ nhàng hỏi: “Có phải là lo lắng lát nữa dì nhỏ quay về nhìn thấy không ?”
"Ừm..." Khương Diệc Xu gật gật đầu: "Nơi này không tốt cho lắm."
“Ở đây rất tốt.” Trần Giang Hà mỉm cười, rút ra một tay ra dò thử nhịp tim của cô gái trước mặt: “Phồn hoa náo nhiệt của khói lửa nhân gian là cách tốt nhất để xoa dịu và an ủi linh hồn con người.”
Khương Diệc Xu trong lòng bồn chồn, tim đập loạn xạ : "Anh, anh ăn chút gì trước đi."
"Đã lâu không nghe em gọi anh là anh rồi." Trần Giang Hà đột nhiên nói.
Khương Diệc Xu cắn môi, âm thanh giống như tiếng muỗi, nói: "Đừng gọi nữa."
"Tại sao? " Trần Giang Hà cảm thấy kỳ lạ.
"Anh xấu xa." Khương Diệc Xu nhỏ tiếng nói ra ba chữ này, không nhịn được ấn hai tay xuống, nhẹ nhàng giữ lấy Trần Giang Hà, má cô đột nhiên đỏ bừng đến tận mang tai.
Trần Giang Hà cười, vốn dĩ anh không xấu xa chút nào, chỉ là bởi vì Khương Diệc Xu quá đáng yêu, ánh nắng chói chang chiếu qua bệ cửa sổ rơi xuống gò má của cô, ngay cả gió thổi vào cũng trở nên dịu dàng.
“Anh muốn càng xấu xa hơn một chút.” Trần Giang Hà ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, cẩn thận cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh mềm mại của cô, chậm rãi nâng lên: “Có được không ?”
"Được, được."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận