Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 294: Cuộc Đời Như Một Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 294: Cuộc Đời Như Một Bông Hoa Mùa Hạ
"Sao lại để dì thử?"
Trịnh Gia Hân lườm nhẹ Trần Giang Hà một cái, tên nhóc cậu mang vợ tới đây, mà còn có can đảm kêu cô gái trẻ đọc thân như như cô thử váy cưới?
Trần Giang Hà nhìn dì nhỏ của mình, hỏi lại: "Chẳng lẽ để cháu thử?"
Mặc dù Trần Giang Hà cũng muốn nhìn thấy Khương Diệc Xu mặc váy cưới, nhưng bây giờ thì còn sớm quá.
Trịnh Gia Hân cười nói: "Cũng được mà biết đâu mặc vô lại xinh đẹp thì sao."
Nói tới nói lui Trịnh Gia Hân vẫn nghe theo sự sắp xếp của Trần Giang, ngoan ngoãn đi thử váy cưới.
"Diệc Xu, cái này đẹp không?"
Trịnh Gia Hân thử váy cưới đương nhiên không phải cho tên nhóc thúi như Trần Giang Hà xem.
"Đẹp."
Mặt Khương Diệc Xu nghiêm túc gật đầu, người dì nhỏ cao gầy, da trắng chân dài, là cái giá áo trời sinh nên mặc cái gì cũng rạng rỡ, mặc váy cưới thì lại càng lộng lẫy hơn, cô không cần trang điểm gì đặc biệt cả, đẹp tự nhiên lại đẹp hơn bất cứ thứ gì.
Trần Giang Hà nghiêm mặt vờ như không thấy, nhưng thực ra anh có thể nhìn rõ qua tấm gương đối diện, thực sự rất đẹp.
Lúc này, chủ tiệm áo cưới cười hì hì đi tới: “Nói thật, tôi mở tiệm áo cưới gần mười năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một mỹ nhân mặc đồ không theo thiết kế riêng, mặc kiểu dáng có giá 500 đồng mà lại ra khí chất 50 ngàn đồng, tôi còn định bỏ tiền để cô làm người mẫu váy cưới cho tôi.”
“Thật sao?” Trịnh Gia Hân nhướng mày nhìn ông chủ.
“Tất cả đều là sự thật.” Vẻ mặt ông chủ tiệm áo cưới nghiêm túc nói: “Nếu mỹ nhân cô gật đầu đồng ý, tôi sẽ lập tức gọi một đội tới đây, hôm nay chúng ta có thể bắt đầu chụp album tuyên truyền.”
“Ông chủ khéo nói quá.” Trịnh Gia Hân che miệng cười: “Nhưng anh có khen tôi lên trời cũng vô ích thôi, tôi phải thử thêm mấy bộ nữa mới được.”
"Không sao cả, mỹ nhân như cô đến tiệm nhỏ của tôi thử váy cưới đã là phúc cầu không được rồi, cô muốn thử bao nhiêu thì thử, mấy bộ cũng được, thử đến khi nào hài lòng thì thôi."
Ông chủ tiệm áo cưới cười rạng rỡ, miệng như ngậm bôi đường mà thái độ còn rất hào phóng.
Trịnh Gia Hân cũng không khách sáo với anh ta thử hơn chục bộ, cuối cùng chọn được hai bộ kiểu u Mỹ mà cô vừa lòng nhất, giá bán lẻ của một bộ là 500 đồng đã bị khách lớn buôn sỉ giảm còn 120, cô vừa lòng dẫn Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu rời đi.
Chuyến đi dạo phố váy cưới này, đã nêu bật quyết định mua xe hơi cho dì nhỏ của Trần Giang Hà là đúng đắn.
Vốn Trần Giang Hà chắc bẫm mình phải làm lao động miễn phí, xách túi lớn túi nhỏ, mệt đến nổi kiệt sức và không còn hứng thú đi dạo phố nữa.
Có xe rồi, cốp xe có thể giải phóng cho đôi tay của Trần Giang Hà, mua sắm mệt mỏi liền mua mấy cây kem Ngũ Dương, nằm trong xe ăn kem với Khương Diệc Xu, mát mát lạnh lạnh, ngọt đến tận xương tủy.
"Này, anh ăn xong thì không còn ngọt nữa."
Trần Giang Hà ăn cái gì cũng tương đối nhanh, ăn mấy miếng kem chỉ còn lại một chút xíu, quay đầu nhìn qua Khương Diệc Xu chỉ mới cắn hai miếng kem nhỏ.
“Em đổi với anh.” Khương Diệc Xu dịu dàng đưa cây kem trong tay cho anh.
“Anh không đổi.” Trần Giang Hà lắc đầu, còn mặt dày nói: “Muốn ăn trong miệng em.”
Khương Diệc Xu nghe xong mặt đỏ bừng, cô liếc mắt nhìn người qua lại, mím môi, không dám chuyển động.
"Đừng sợ, cửa sổ xe này có lớp phủ đặc biệt, người ở ngoài không thể nhìn vào bên trong."
Trần Giang Hà trợn mắt nói dối, cửa xe trong suốt mà còn sửa thành lớp phủ đặc biệt.
"Vậy anh nhắm mắt lại đi." Khương Diệc Xu nhẹ giọng nói.
"Ừm." Trần Giang Hà nhắm mắt lại chờ hồi lâu, nhưng không có động tĩnh gì, anh đang muốn mở mắt xem thế nào, bỗng nhiên trên môi xuất hiện một tia lạnh lẽo, vừa thơm vừa ngọt, còn mềm hơn kem, giòn tan trong miệng.
Còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn, cảm giác tuyệt vời này lại biến mất, Trần Giang Hà ngạc nhiên mở mắt ra, phát hiện Khương Diệc Xu đang nghiêng người, hai má đỏ bừng xấu hổ, không dám nhìn anh.
Dì nhỏ Trịnh Gia Hân vừa đi vệ sinh ra xách túi trên tay đang đứng trước cửa xe, đôi mắt trống rỗng, không biết nên lên xe hay tạm thời tránh ra.
"Dì ghen tị à?"
Trần Giang Hà mở cửa bước xuống xe, đưa cây kem ốc quế cho dì nhỏ.
“Thật, ghen tị lắm.” Trịnh Gia Hân lặng lẽ nói một câu: “Cuộc sống của tên nhóc này quá dễ dàng rồi.”
"Cũng phải thôi, rất mềm mại." Trần Giang Hà cười nói.
Trịnh Gia Hân nhìn anh không nói gì, ném chiếc túi trên tay cho anh, sau đó tiếp tục dạo qua vài cửa hàng như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải buổi tối có việc phải quay lại trường, Trần Giang Hà còn muốn đưa dì nhỏ đi trải nghiệm một dự án truyền thống ở phía đông Quảng Đông - một chuyến du lịch đêm ở Châu Giang.
Chạng vạng, Đại học Tài chính Quảng Đông.
Ngày Quốc tế Lao động đến gần, trường học đã lặng lẽ có được một chút không khí lễ hội, khuôn viên trường đặc biệt chú ý đến Ngày Quốc tế Lao động và Ngày Thanh niên 4 tháng 5. Từ sớm đã có một thông báo được dán trên bảng thông báo rằng tiệc tối ngày 1 - 5 sẽ được tổ chức vào lúc 20h ngày 30/4. Tại buổi tiệc, các ban, ngành được yêu cầu tích cực đăng ký tiết mục và tham gia chương trình.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận